Trong phòng họp, Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Nhiên và Nam Cung Minh Húc mỗi người ngồi một hướng, trong không khí tràn ngập khói thuốc súng quỷ dị.
"…Về dự án hợp tác lần này, chúng tôi sẽ lấy…" Giọng nói giám đốc phát triển của tập đoàn Diệp Thị có chút không xuôi, nhất là khi tiếng gõ bàn phím của Diệp Cẩn Nhiên gần như vượt qua dB bài báo cáo của hắn, hắn bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải phương án của hắn đã có vấn đề, cho nên tổng giám đốc của hắn mới gõ bàn phím giống như muốn gõ vào đầu hắn vậy, hắn bắt đầu cẩn thận, dè dặt trong ngôn từ của mình.
Nam Cung Minh Húc nhìn bản báo cáo trong tay nhíu mày, quanh người tản ra vẻ lạnh lùng, xa cách, còn Thiệu Tư Hữu thì dựa người vào ghế, hai tay đặt trước người, duy trì nụ cười nhàn nhạt, ưu nhã.
"… Tình hình cụ thể là như vậy." Rốt cuộc cũng giải thích xong toàn bộ, giám đốc phát triển không dám đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm túc nhìn trộm ba người có quyết sách cao nhất của ba công ty, nín thở chờ bọn họ lên tiếng.
Ba phút trôi qua, trong phòng họp là một mảnh lạnh ngắt.
Đang lúc giám đốc phát triển cảm giác mình sẽ chết trong sự ngột ngạt này, thì tiếng gõ bàn phím kinh người của Diệp Cẩn Nhiên đột nhiên dừng lại, cô ngước mắt quét qua khuôn mặt đang đầm đìa mồ hôi của hắn, lên tiếng hỏi: "Giám đốc Hoàng là một trong những cổ đông của Diệp Thị ư?"
". . . Vâng, đúng vậy." Giám đốc Hoàng liền vội vàng gật đầu, trong lòng không hiểu nổi câu hỏi của Diệp Cẩn Nhiên, hắn không phải là cổ đông của Diệp Thị, Diệp Cẩn Nhiên biết rõ hơn ai hết, tuy rằng cổ phần trong tay hắn, chỉ là một chút xíu phần thưởng mà trước đây Diệp Sóc đã thưởng cho cha hắn khi còn đang điều hành.
"Hội nghị lần này, trước khi sắp xếp đã nói qua với các vị, chỉ có cổ đông của công ty mới có tư cách tham gia, tiểu thư Sở Nhược đi cùng Tổng giám đốc Nam Cung, xin hỏi cô đây có bao nhiêu cổ phần của tập đoàn Nam Cung?" Nói là hỏi Sở Nhược, nhưng ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên lại hướng về phía Nam Cung Minh Húc, lạnh lùng nói: "Hay là, Tổng giám đốc Nam Cung có sở thích, quen thói mang theo người tình đến các cuộc họp?"
Giám đốc Hoàng đột nhiên có cảm giác mệt lả, thì ra tổng giám đốc đang bất bình thay cho nhị tiểu thư, thật sự đã hù chết hắn mà.
"Tổng giám đốc Diệp, xin chú ý cách dùng từ của cô." Nam Cung Minh Húc cau mày, hắn cũng không muốn dẫn theo Sở Nhược đi, chỉ là giữ mặt mũi cho cô ta nên mới không xua đuổi khi cô ta chủ động đi theo đến, hai chữ ‘người tình’, rõ ràng đã khiến cho ý lạnh trên người hắn tăng lên mấy phần.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Diệp Cẩn Nhiên hừ lạnh, khép phương án trước mắt lại, nhìn vẻ mặt khó coi của Nam Cung Minh Húc giễu cợt, mà liếc nhìn qua khuôn mặt của Sở Nhược, cô ta cắn môi uất ức, trong đôi mắt ướt át lất phất lớp sương mù.
Đúng lúc này Diệp Cẩn Niên mở cửa phòng họp ra.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Nhiên kinh ngạc trong giây lát, ánh mắt quét qua Thiệu Tư Hữu mang theo vẻ nghi vấn, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mà Thiệu Tư Hữu nhìn thấy Diệp Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, ra hiệu cho Tiếu Văn dẫn cô đến ngồi bên cạnh mình, anh đã đoán được, cô nhóc này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Sắc mặt Nam Cung Minh Húc vẫn như cũ, trong mắt thoáng qua vẻ rối rắm.
Hắn chưa từng quên, mỗi lần cô gái này xuất hiện đều mang đến cho hắn ít nhiều chút ảnh hưởng, nhưng điều khiến cho ngay cả hắn cũng kinh ngạc là, mặc dù là như vậy, hắn thế nhưng vẫn không bài xích sự xuất hiện của Niên Nhạc Nhạc.
"Niên tiểu thư, đã lâu không gặp." Trước sự xuất hiện của Diệp Cẩn Niên, đôi mắt Sở Nhược sáng lên, ngay sau đó, tiếng nói ngọt ngào vang lên.
"Chào chị Sở Nhược." Giống như ngây ngô nhìn Sở Nhược, đáy mắt Diệp Cẩn Niên là một mảnh âm u, không phải là cô không nghe ra ý của Sở Nhược, cô ta cố tình nhấn mạnh họ ‘Niên’ của cô, chẳng qua là đang nhắc nhở thân phận của cô không phải cùng họ với các vị ở đây.
"Tôi nghĩ, Niên tiểu thư cũng không phải là cổ đông của Thiệu Thị đi." Sở Nhược nhìn về phía Diệp Cẩn Nhiên ám chỉ.
Niên Nhạc Nhạc là con nuôi của nhà họ Thiệu, cũng không phải là cổ đông của Thiệu Thị, nếu Diệp Cẩn Nhiên muốn bới móc điểm yếu của cô ta, cô ta cũng không ngại kéo Thiệu Tư Hữu xuống nước cùng, để cho Diệp Thị cùng đắc tội với hai nhân tài kiệt xuất trong giới thương nghiệp luôn.
Diệp Cẩn Nhiên nhíu mày, không nói gì.
"Đã dậy rồi?" Bên kia, Thiệu Tư Hữu giống như không nghe thấy câu nói cố tình gây khó khăn của Sở Nhược, ngón tay thon dài lướt qua những vết hằn chưa hết trên khuôn mặt Diệp Cẩn Niên, sửa sang lại đầu tóc cho cô, ra hiệu cho thư ký đưa biên bản cuộc họp trong tay cho Diệp Cẩn Niên. Tiện tay anh cầm chiếc điều khiển điều hòa trên bàn, điều chỉnh cho nhiệt độ trong phòng tăng cao lên một chút.
"Tuy trợ lý Sở không phải là cổ đông của tập đoàn Nam Cung, nhưng thân là một thành viên trong phòng phát triển, cô ấy hẳn là ít nhất cũng có quyền nắm rõ tình hình." Nam Cung Minh Húc đột nhiên cảm thấy động tác này của Thiệu Tư Hữu rất chướng mắt, di dời tầm mắt lạnh lùng lên tiếng.
Mặc dù đối với việc Sở Nhược không hỏi đã tự đến hắn cũng có chút không vui, nhưng trong tình huống này, hắn vẫn phải chọn cách bảo vệ nhân viên của mình.
"Vậy sao, trợ lý lại có quyền nắm rõ tình hình hơn cả giám đốc, “sự chiếu cố” của tập đoàn Nam Cung đối với nhân viên thật là đặc biệt." Diệp Cẩn Nhiên khẽ cười lạnh, ánh mắt giống như lơ đãng quét qua khuôn mặt Diệp Cẩn Niên.
"Giám đốc phát triển đang trong thời gian nghỉ phép, phó giám đốc đi công tác chưa về, cho nên tôi tới đây thay cho họ." Sở Nhược lộ vẻ vui mừng trước sự bảo vệ của Nam Cung Minh Húc, đồng thời cũng nhận ra, hắn dường như cũng không muốn truy đến cùng về tư cách tham gia hội nghị của Niên Nhạc Nhạc, cô ta có chút nghi ngờ liếc nhìn Nam Cung Minh Húc một cái.
"Phó giám đốc tập đoàn Nam Cung cũng có cổ phần trong công ty sao?" Lúc này, Diệp Cẩn Niên đã xem xong phần biên bản hội nghị vừa được đưa tới, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
"Không có," Sở Nhược trả lời theo bản năng, trong nhất thời quên mất, nụ cười ngọt ngào vốn giắt ở trên môi Diệp Cẩn Niên, chẳng biết đã biến mất từ bao giờ, "Nhưng mà ngoài tổng giám đốc ra, giám đốc Úc là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nam Cung."
Thời điểm tập đoàn Nam Cung gặp nguy cơ, đại cổ đông này đã đổ tiền vào, 6 năm qua chưa bao giờ ra mặt, toàn bộ lợi nhuận trong suốt mấy năm nay đều đang ở trong phòng tài vụ chưa được lấy đi. Nam Cung Minh Húc đã từng cho người đi điều tra, nhưng người này giống như không hề tồn tại vậy, căn bản không thể nào tra ra được, cái gọi là giám đốc, chỉ là một chức vụ sáo rỗng.
"Ồ, vậy thật sự không tới được rồi." Khóe môi Diệp Cẩn Niên khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhánh lấp lánh sáng ngời, "Cổ phần của bà ấy đã được chuyển nhượng ra ngoài từ lâu rồi."
Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược đều sững người, Diệp Cẩn Nhiên nhíu mày.
"Hiện tại giấy tờ chuyển nhượng cổ phần hẳn đang được lưu giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ, người tiếp nhận là…" Diệp Cẩn Niên dừng lại, nhìn về phía Nam Cung Minh Húc, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo: "Đại tiểu thư của Diệp Thị, Diệp Cẩn Nhiên."