Đại tiểu thư nhà họ Diệp trở về sau năm năm mất tích, Diệp Thị sau nhiều năm im hơi lặng tiếng lại một lần nữa bật dậy trở thành tiêu điểm chú ý gây tranh cãi của giới truyền thông, hàng loạt các vấn đề suy đoán về Diệp Thị lần lượt xuất hiện, chuyện mà đa số mọi người đều say sưa nói đến, chính là việc Diệp Thị dùng cái giá cao 120.000 vạn, đấu giá được trang viên Cẩm Tú, còn có người suy đoán táo bạo, lần này Diệp Thị lấy giá cao như vậy để đấu thầu mảnh đất Cẩm Tú kia là uổng phí, chỉ e rằng dự án kế tiếp sẽ rất khó để hoàn thành được suôn sẻ.
Diệp Cẩn Niên đã từng thử hỏi qua Thiệu Tư Hữu, đổi lấy là nụ cười ôn hòa, yếu ớt của anh.
"Nhà họ Diệp sa sút quá lâu, mặc dù dùng giá cao để thu mua trang viên Cẩm Tú sẽ làm cho lợi nhuận của dự án thấp đi, thậm chí có thể sẽ chẳng được gì cả, nhưng bắt buộc phải chịu thiệt thòi, để chứng minh thực lực."
Đối với câu nói khách quan này của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cũng thấy biết ơn trong lòng.
Nhà họ Diệp, đích thực là đã bị sa sút quá lâu, lâu đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đều dần dần mất đi niềm tin, cho nên chị gái mới phải đưa ra cái giá cao như vậy, dùng việc này để chứng minh, nhà họ Diệp cũng không phải trống rỗng như lời đồn đại.
Về phần có đủ tài chính để đối phó với dự án tiếp theo hay không, chị gái không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, huống hồ nhà họ Diệp còn có một phần tư vốn ‘gửi lại’ ở bên ngoài.
Khu buôn bán vàng của thành phố Kì Lâm, trong văn phòng làm việc của cao ốc công ty Minh Huy, một người đàn ông điển trai đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, bộ vest trắng không nhìn ra một vết nhăn, ly trà xanh trong tay bốc khói nghi ngút, thi thoảng lại nâng tay đưa đến bên môi thổi nhè nhẹ, động tác giơ tay hết sức tao nhã, cao quý, khiến cho người thư ký trẻ tuổi ở cách đó không xa không ngừng nhìn trộm, thỉnh thoảng lại kiểm tra qua gương khuôn mặt của mình đã thỏa đáng hay chưa, trong mắt là tia sáng rạng rỡ.
Chỉ có điều, lực chú ý của người kia lại đặt hoàn toàn trên cánh cửa khép chặt của phòng làm việc, ánh mắt thi thoảng quét qua, đối với sự để ý của cô thư ký xinh đẹp kia, không hề hay biết.
Cùng cánh cửa ngăn cách, bên trong phòng làm việc, một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn đang vùi mình trong mấy bản kế hoạch, hai cánh tay nhỏ bé đặt ngang trên mặt bàn, tóc mái để ngang, đôi lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại, trong biểu cảm chuyên chú mang theo chút khó xử.
"Tiểu thư, có vấn đề gì sao?" Người đàn ông trung niên đi giày tây đứng bên cạnh, mắt màu xanh da trời nhạt, tóc vàng, dè dặt hỏi.
Làm thuộc hạ của dòng họ Bố Tư Nặc, đối với chủ nhân, lòng luôn luôn kính sợ, người đàn ông trước mắt này, chính là người phụ trách việc kinh doanh của dòng họ Bố Tư Nặc ở thành phố Kì Lâm, tổng giám đốc công ty Minh Huy, Ngải Lãng. Công ty Minh Huy đương nhiên cũng chịu sự quản lý của người nhà Bố Tư Nặc.
"Ừ…" Diệp Cẩn Niên khẽ trầm ngâm, cuối cùng chọn từ trong đó ra một bản kế hoạch, ném tới trước mặt Ngải Lãng: "Bản này, hãy hợp tác với Diệp Thị."
Ngải Lãng cầm lên, trong mắt lập tức xẹt qua chút không tán đồng.
"Tiểu thư, bản kế hoạch này đã được thông qua, thiếu gia Holkeri đã đưa ra quyết định nội bộ, lấy tập đoàn Nam Cung có thực lực hùng hậu làm đối tượng hợp tác, về phần Diệp Thị…"
Xem tình hình hiện tại, Diệp Thị có thể vớt vát được vinh quang trước đó một lần nữa không cũng còn chưa biết, lúc này hợp tác với bọn họ, quá mức mạo hiểm. Ngải Lãng thức thời không nói ra những lời này, chất vấn quyết định của chủ nhân, là điều đại kỵ của bọn thuộc hạ bọn hắn, chỉ có điều, tia không tán đồng rõ ràng trong mắt đã biểu đạt cho tâm tư của hắn.
"Vậy thì đổi thành Diệp Thị đi." Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Nếu là Holkeri đã quyết định, việc tự tiện sửa đổi đối tượng hợp tác, đừng nói đến việc sẽ không có khả năng Holkeri vì chuyện này mà đến hỏi dò mình, dù cho hắn có hỏi, thì cũng phải đợi đến khi hắn có tâm tư xử lý những chuyện râu ria, vụn vặn này đã, huống hồ, mình cũng đang muốn tìm hắn đây.
"Việc này…"
"Có vấn đề?" Diệp Cẩn Niên cười như không cười hỏi, trong mắt đột nhiên phảng phất tia sáng, liếc nhìn Ngải Lãng đang có chút chần chờ, giọng nói mềm mỏng, khóe mắt hơi nhếch lên, bút trong tay tùy ý xẹt qua bàn làm việc, phát ra âm thanh chói tai.
"Không có." Ngải Lãng vội vàng trả lời, mặc dù cô bé này chỉ mới ở trong nhà Bố Tư Nặc một năm, nhưng cũng là ứng cử viên thừa kế thứ thiệt, trách nhiệm của hắn, chỉ là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên đưa ra.
Hơn nữa, chỉ mới vừa liếc mắt bâng quơ một cái, chẳng biết tại sao, rõ ràng ánh mắt vẫn ngây thơ, trong vắt như cũ, lại khiến cho hắn đột nhiên dâng lên chút ớn lạnh…
"Nhớ là không được khiến cho người ta nhìn ra mình cố ý, điều kiện cố gắng ưu đãi một chút." Diệp Cẩn Niên lấy được đáp án mình muốn, hài lòng thu hồi tầm mắt, chống bàn đứng dậy, đi ra cửa, Thiệu Tư Hữu vẫn còn chờ mình ở bên ngoài, cô lấy lý do xử lý chuyện nhà để chạy tới, dĩ nhiên không thể ở lại quá lâu.
"Còn có việc?" Đang lúc đi qua Ngải Lãng, đột nhiên bị hắn cung kính chặn lại, Diệp Cẩn Niên dừng bước.
"Là thiếu gia Holkeri…" Ngải Lãng do dự lên tiếng, "Trước đó thiếu gia đã dặn dò, sẽ đích thân xử lý mấy hạng mục công trình, bởi vì không có được sự cho phép của cậu ấy, mà hết lần này đến lần khác phải trì hoãn thời hạn của công trình, còn tiếp tục như vậy nữa, e rằng chủ nhân bên kia…"
E rằng chủ nhân bên kia sẽ phát hiện ra chuyện cậu ấy bị mất tích, tiếp đó sẽ đem chuyện của cậu ấy và chuyện của Flores gắn vào với nhau.
Quan sát Ngải Lãng lần nữa, trước ánh mắt xem kĩ của cô, Ngải Lãng vẫn một bộ thản nhiên. Khóe môi Diệp Cẩn Niên khẽ cong, hiểu được trương thỉ (một mặt giữ một mặt buông), lại biết tiến lùi, thảo nào Holkeri đã chọn hắn.
"Anh ấy gần đây có chuyện khác phải làm, lát nữa ông chuyển tài liệu đến địa chỉ này, tôi sẽ cho người chuyển lại." Diệp Cẩn Niên nghĩ nghĩ rồi nói, cô đã nói dối quản gia Philip, hiện tại người của dòng họ Bố Tư Nặc đều cho rằng cô biết tung tích của Holkeri, cái phiền phức này, rõ ràng cô phải đón nhận rồi.
"Vâng." Lần này Ngải Lãng đáp lại không chút do dự.
Từ trong phòng làm việc đi ra, rõ ràng Diệp Cẩn Niên đã thoải mái hơn rất nhiều, Thiệu Tư Hữu đi lên đón, bước chân tao nhã, nụ cười nhã nhặn.
"Đều xử lý tốt rồi?" Thiệu Tư Hữu ôn hòa hỏi, giọng nói dịu dàng lập tức khiến cho cô thư ký ở bên cạnh phải ghen tỵ đỏ mắt.
"Ừhm." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, không hề phớt lờ ánh mắt ghen tỵ sau lưng, ngược lại cảm thấy tâm tình tốt hơn, nụ cười nhàn nhạt bên môi dần dần rót vào đáy mắt, cũng rất nhanh đã bị xụ xuống vì một câu nói khác của Thiệu Tư Hữu.
"Anh đã liên lạc với trường Y Nhĩ, lát nữa sẽ đưa em đi xem môi trường học tập một chút…"
Không biết ông cụ nhà họ Thiệu đã dùng cách gì, trước đó vài ngày đã thuyết phục được chủ nhân của Bố Tư Nặc để cho Diệp Cẩn Niên tạm thời ở nhà họ Thiệu, ngay sau đó lại báo cho Thiệu Tư Hữu, để anh đưa Diệp Cẩn Niên đi học.
Nhớ tới khoảng thời gian hoang tưởng với số sách giáo khoa trung học đệ nhất, Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi có chút uất ức, đó là khoảng thời gian tối tăm không có sánh sáng, là cực hình làm tiêu hao sinh mạng nha.
"Ngoan…" Thiệu Tư Hữu vuốt vuốt mái tóc dài của Diệp Cẩn Niên tràn đầy cưng chiều, hình như rất hài lòng đối với phản ứng của Diệp Cẩn Niên, anh khẽ cười.
Đing--
Đúng lúc này, cửa thang máy cách đó không xa từ từ mở ra, Diệp Cẩn Niên né tránh bàn tay Thiệu Tư Hữu đang để trên đầu mình, vừa định quay đầu nhìn xem là ai, liền nghe thấy giọng nói êm ái của cô thư ký:
"Tổng giám đốc Nam Cung. . ."