Edit: Thu Lệ
Muốn chứng minh cô là Niên Nhạc Nhạc, cũng không có gì là khó khăn. Tuy những ngày tháng Niên Nhạc Nhạc sống ở gia tộc Bố Nặc Tư không được bao lâu, nhưng rất nhiều bí mật gia tộc nội bộ chỉ có người thừa kế mới có thể hiểu rõ, cô vẫn biết rõ một chút, hơn nữa biểu hiện của Niên Nhạc Nhạc trong lúc đặc huấn, không rõ chi tiết, thuật lại những chuyện mình đã từng trải qua, đối với người nào mà nói cũng rất dễ dàng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, người thống lĩnh của gia tộc này có bằng lòng tin tưởng hay không.
Mà hiển nhiên, Will đã vui lòng tin tưởng cô, thậm chí Diệp Cẩn Niên cảm thấy, thật ra là Will vì muốn chứng minh chuyện này nên mới tới, bởi vì mấy người ông ấy mang tới, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút liên lạc với Niên Nhạc Nhạc, ví dụ như Phỉ Kỳ.
Đối với Phỉ Kỳ, phần lớn ấn tượng của Diệp Cẩn Niên chính là thiếu nữ om sòm suốt ngày đi theo phía sau cô trong học việc Y Nhĩ, mái tóc quăn màu vàng, đôi con ngươi màu xanh biếc, tuổi trẻ lại tràn đầy sức sống.
Trước đây cô cho rằng Phỉ Kỳ là người của Hoắc Nhĩ Khắc, nhưng hôm nay mới biết, có lẽ cô ta là người do Will phái tới. Không thể nói là khổ sở, dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu Diệp Cẩn Niên cũng biết mục đích của cô ta không đơn thuần. Từ đầu đến cuối, Qúy Thừa Hi gì đó đều có phong cách của riêng mình, phần thư mời lúc đó cũng giống vậy, tuy rằng cô chỉ tùy ý xem một chút, cũng đã nhớ khác biệt, huống chi là cả ngày mù quáng sùng bái bọn học sinh.
Nếu mọi người đều nhận được gì đó, sao có trong thời gian đã qua giờ dùng cơm bị người ta giẫm đạp đến chật vật như vậy? Phỉ Kỳ được lén lút đưa đến học viện Y Nhĩ, ngoài trừ cô ấy ra thì không có bạn học khác nào nguyện ý đến gần Diệp Cẩn Niên, đối với chuyện này, Diệp Cẩn Niên cũng không gạt bỏ, bởi vì như thế cô sẽ được yên tịnh rất nhiều, nhưng cũng không chứng tỏ cô sẽ thích bị người ta tính kế.
Sợ rằng không ai có can đảm đón nhận một chiếc máy theo dõi ở bên cạnh mình lâu dài với tình hữu nghị được, Phỉ Kỳ không phải bạn bè, điều này Diệp Cẩn Niên đã hiểu rõ từ sớm.
Về phần cuối cùng khiến Will tin tưởng cô, phải nhờ vào người đàn ông gọi mình một tiếng “Chị nhỏ”, Diệp Cẩn Niên không biết tên của anh ta, nhưng cô nhớ người này từng xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của Thiệu Thiên Ngạo, còn đưa cho cô một khẩu súng jiwurezha màu bạc. Cũng vào lúc đó, cô biết quan hệ của Niên Nhạc Nhạc và gia tộc Bố Nặc Tư. Nếu Will vẫn theo dõi Niên Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối, vậy ông ấy nhất định hiểu rõ, cô đã dùng khẩu súng ấy may mắn thoát hiểm không chỉ một lần.
Quả nhiên, khi cô nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, đầu tiên người nọ chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó ánh mắt dịu dàng không ít, cung kính cúi đầu: “Có thể đến giúp chị nhỏ, là vinh hạnh của tôi.” Nhiều hơn một chữ xưng hô đơn giản, cũng đã cho Will đáp án.
Cô là Niên Nhạc Nhạc, từ lúc Will gọi ra cái tên này trở đi, thì cô cũng đã mang trên đầu mình một cái mũ người thừa kế của gia tộc Bố Nặc Tư, đây cũng là lợi thế tốt nhất để cô rời khỏi biệt thự này.
Dĩ nhiên, cuối cùng người lên xe rời đi, không phải là cô, mà là Lynda.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu Dì Vãn đã cam kết sẽ đưa cô rời đi, dĩ nhiên cô sẽ không mạo hiểm lựa chọn cùng rời đi với Nam Cung Minh Húc.
Chỉ là Diệp Cẩn Niên không ngờ, Dì Vãn sẽ cùng mình không mưu mà hợp, thừa dịp hỗn loạn lúc ngã bệnh, bắt Lynda giả trang thành cô.
Lynda sợ hãi Flores bao nhiêu, từ ngày đầu tiên Diệp Cẩn Niên nhìn thấy cô ta cũng đã rất rõ ràng. Mà Dì Vãn lại có thể khiến cho cô ta cam tâm tình nguyện thay thế cô lên xe, điều này làm cho Diệp Cẩn Niên bắt đầu xem kỹ lại vị trưởng bối dễ gần này lần nữa.
Là phần tự tin trong lòng quá mức mạnh mẽ, mới có thể để mặc cho cô nhìn Dì Vãn thành bộ dạng bệnh tật ốm yếu, hay là bởi vì bản năng muốn dối gạt cô, không muốn để cô nhìn thấy rõ một số chuyện gì đó?
Nếu rời khỏi đây là chuyện dễ dàng như vậy, thì tại sao người ở trước mắt này chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô?
Nghĩ như vậy, trong mắt Diệp Cẩn Niên liền nhiều hơn một chút cảm xúc nghi vấn, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Dì Vãn cũng đang nhìn về phía cô.
“Dọn dẹp một chút rồi đi thôi.” Dì Vãn nhìn vào ánh mắt mang theo vài phần phức tạp của Diệp Cẩn Niên, sau một hồi trầm mặc, trực tiếp rút kim đang ghim trên mu bàn tay, đi ra cổng.
Sau lưng, Diệp Cẩn Niên khẽ cười khổ.
*
*
Bóng đêm tối dần.
Flores bị Will gọi đi, Verney và Thành Minh cũng đã đi ra cửa bắt ‘Diệp Cẩn Niên’, căn biệt thự mới vừa rồi còn náo nhiệt, giờ phút này có vẻ hết sức vắng lặng.
Diệp Cẩn Niên đi theo sau lưng Dì Vãn, đi qua những nơi quen thuộc trong biệt thự một lát, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng chứa đồ xem ra đã bỏ từ lâu.
Động tác của Dì Vãn rất nhuần nhuyễn, cẩn thận di chuyển tủ sách trong góc tường, vén thảm lên lộ ra một chiếc chìa khóa có hình dáng đặc biệt, sau đó, mở tủ bảo hiểm trong góc khuất.
Mượn ánh đèn lờ mờ, Diệp Cẩn Niên thấy bên trong trống rỗng.
Ai sẽ nghĩ tới, một tủ bảo hiểm không bình thường chút nào, lại là kết nối với một lối đi!
Nơi này được xây dựng theo bố cục của nhà họ Diệp, như vậy nhà họ Diệp....
“Nhà họ Diệp cũng có một con đường như vậy, chỉ là sau đó bị cha con ra lệnh chặn lại.” Nhìn ra nghi vấn của Diệp Cẩn Niên, Dì Vãn mở miệng nói, sau đó kéo tay Diệp Cẩn Niên: “Đi thôi, tôi đưa con ra ngoài.”
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, đi vào theo Dì Vãn.
Sở dĩ cô lựa chọn dùng Lynda thay thế mình, điều kiện tiên quyết chính là Dì Vãn nói cho cô biết, bà biết rõ làm sao rời đi biệt thự này.
“Cạch”. Dì Vãn lục lọi một hồi trên tường, rốt cuộc tìm được chốt mở, thắp sáng ánh đèn lờ mờ trên tường, chiếu sáng cả đường hầm.
Lối đi đóng kín không nhìn thấy nơi cuối, nơi xa giống như một cái động to đen ngòm, giống miệng của một con mãnh thú trong đêm tối. Khiến Diệp Cẩn Niên có chút không thoải mái nhíu lông mày.
“Nơi này thường cách một đoạn sẽ có một lối rẽ, con đi theo sau lưng tôi là được.” Dì Vãn nhẹ nhàng nói.
Mỗi khi đi qua một đoạn, Dì Vãn sẽ chuyển một hướng, sau đó dẫn đầu đi tới thắp sáng một chiếc đèn trên tường, ánh sáng yếu ớt này không đủ để để cho hai người thấy rõ đường dưới chân, cho nên hai người đi vô cùng chậm chạp.
“Có phải con rất khó hiểu khi tôi đối xử với Lynda như vậy?” Đi một lát, sắc mặt Dì Vãn rõ ràng trắng hơn lúc nãy mấy phần, lại mang theo nụ cười nhàn nhạt quay đầu nhìn về Diệp Cẩn Niên.
“Dì tên là Lâm Đạt.” Diệp Cẩn Niên cũng nhìn lại, thật ra thì từ lúc Dì Vãn bảo Lynda thay cô lên xe thì cô đã biết, Dì Vãn cũng hiểu rõ Lynda chỉ là Niên Niên giả
“Đúng vậy, Lâm Đạt.” Dì Vãn cười khẽ, khóe môi nhuộm mấy phần khổ sở: “Tựa như con nói, nơi này có giống đi nữa cũng không phải là nhà, chỉ là thỉnh thoảng dối gạt mình một chút, có chút ít còn hơn không mà thôi.”
“Vậy tại sao dì nhất định phải dối gạt mình?” Không chịu được khống chế, Diệp Cẩn Niên bật thốt lên hỏi. Tại sao phải đối xử với một người biết rõ là ảo tưởng cũng không đi tìm cô.
Dì Vãn ngẩn ra, sau đó cười khổ lắc đầu, ân oán của đời trước ai có thể nói rõ được, huống chi, bà còn có Flores.
Mà Diệp Cẩn Niên hỏi ra miệng đồng thời cũng đã hối hận, thân phận của Dì Vãn không khó đoán, loại thân thiết theo bản năng đã cho cô lời giải thích tốt nhất, mà câu hỏi của cô, cũng chỉ là thêm làm khó mà thôi.
“Xin lỗi...” Diệp Cẩn Niên rũ mắt nhẹ nhàng nói.
“Là tôi nên xin lỗi mới đúng!” Dì Vãn thở dài, nhìn Diệp Cẩn Niên rũ mắt tràn đầy đau lòng: “Bởi vì một số cổ phần của nhà họ Diệp ở Nhật Bản, là do tôi mang tới Bố Nặc Tư...”
Nghe được lời nói của Dì Vãn, Diệp Cẩn Niên bỗng chốc ngẩng đầu, không thể tin nhìn Dì Vãn, trong đầu không ngừng thoáng qua các loại khả năng, nhưng rất nhanh, những suy tính này đều bị ném ra sau đầu, lực chú ý cũng bị một chuyện khác hấp dẫn.
Sâu trong lối đi hẹp, thế nhưng có một tia sáng từ bên kia xuyên qua.