Giáng sinh năm nay, biệt thự nhà họ Diệp phá lệ náo nhiệt.
Cây thông Noel được trang trí bằng rất nhiều quả cầu tròn tròn, chăng đèn xung quanh sáng lấp lánh, hết sức xinh đẹp.
". . . Chúa ban phước lành, cho chúng ta sự bình an. Dẫn chúng ta về với gia đình. . ."
Diệp Dương đứng ở giữa phòng khách, có thêm một đứa nhỏ đứng phía sau, giọng nói non nớt sạch sẽ hát theo tiếng đàn của Diệp Cẩn Niên.
Ân Dao cũng chạy tới nhà họ Diệp xem náo nhiệt, cùng Diệp Cẩn Nhiên ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng đưa ánh mắt bất mãn nhìn nụ cười thỏa mãn của Thiệu Tư Hữu, kết quả hoàn toàn không được dếm xỉa.
Diệp Sóc cầm chén hồng trà ngồi trên xe lăn, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng xuất hiện nụ cười, cả căn phòng hòa hợp vui vẻ.
"Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy choáng váng, chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, tốt như vậy giống như đang nhìn phim truyền hình vậy. Mệt tôi lúc đầu còn tưởng Thiệu Tư Hữu cậu có khuynh hướng yêu trẻ con." Ân mỹ nhân hiện đang ăn nhờ ở đậu nhà họ Diệp nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật ‘ Diệp Cẩn Niên chính là Niên Nhạc Nhạc ’, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Cẩn Niên đang đánh đàn đằng kia.
"Tôi cảm thấy rất may mắn khi chuyện thần kỳ như vậy xảy ra trên người Niên Niên. Năm nay có Niên Niên cùng đón Giáng sinh, bao lì xì của Diệp Dương cũng dày lên không ít." Diệp Cẩn Nhiên tâm tình rất tốt gọt trái cây, vỏ trái cây theo động tác của cô xoắn hình xoáy ốc rới xuống, nét mặt lạnh lùng thường ngày trong không khí ấm áp này cũng trở nên nhu hòa.
"Bao lì xì tính là gì, quà Giáng sinh của Thiệu dại tổng giám đốc mới khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt." Nghe được những lời nói của Diệp Cẩn Nhiên, Ân Dao quấn quấn lọn tóc, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, nhìn bé trai sau lưng Diệp Dương cười nói.
Người ta tặng quà Giáng sinh cho mấy đứa trẻ, không có gì khác ngoài bao lì xì, đồ chơi, đồ ăn vặt, ngược lại Thiệu Tư Hữu, tặng người!
Nhìn biểu tình của tiểu oa nhi này, bề ngoài làm bộ lạnh nhạt, nhưng đáy mắt không giấu được sự thích thú.
Quả nhiên là hồ ly tinh.
Diệp Cẩn Niên cười yếu ớt gật đầu đồng ý, “lễ” này của Thiệu Tư Hữu quả thực rất bất ngờ.
Cũng tại cô sơ sót, đến bây giờ mới phát giác, so với những quà tặng xa hoa lạnh lẽo, Diệp Dương cần chính là một người bạn cùng lứa tuổi với nó, vì vậy, ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên nhìn về phía Thiệu Tư Hữu càng thêm mấy phần hài lòng.
Trải qua vụ nổ lần trước, tận mắt chứng kiến Thiệu Tư Hữu bảo vệ Diệp Cẩn Niên, rốt cục Diệp Cẩn Nhiên đã hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên ngồi trước đàn dương cầm, toàn thân váy trắng thuần khiết, khuôn mặt không kìm nén được hạnh phúc, chán nản ngày xưa đã sớm biến mất.
Tại thời khắc nguy hiểm người đàn ông này đã không ngần ngại hy sinh bản thân để cứu cô, đây tuyệt đối là tình yêu.
". . . Cùng nhau ca hát, Chúa ban ân điển, lưu truyền từ nay đến mai sau. . ."
Bài thánh ca kết thúc, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Dương có chút ửng hồng, hướng tới ánh mắt trông đợi của mấy người, "Merry-christmas."
"Merry-christmas." Diệp Cẩn Niên cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Diệp Dương cùng cậu bé tên Diệp Hàm cùng dắt nhau ngồi xuống ghế sa lon, cười híp mắt chúc phúc, thuận tay đoạt lấy trái táo Diệp Cẩn Nhiên vưa gọt xong, cắn một miếng.
"Nha đầu này, tự làm lấy mà ăn." Diệp Cẩn Nhiên tức giận gõ đầu Diệp Cẩn Niên, lại gọt xong một trái nữa, bổ thành miếng nhỏ bày ra đĩa trên bàn, sau đó đẩy về phía Thiệu Tư Hữu.
"Cám ơn chị." Thiệu Tư Hữu khiêm tốn nhận lấy nói cám ơn, Ân Dao bày ra bộ mặt trêu tức nhìn anh, rất sung sướng.
"Này, lão già nhà tôi muốn cậu hôm nào đó đến chơi, ông ấy nghe nói Niên Nhạc Nhạc bị gia tộc Bố Tư Nặc mang đi, lo lắng muốn tôi mời cậu đến đó."
Đây là lời nói thật, kể từ khi thị trưởng Cao nghe tin Niên Nhạc Nhạc vẫn hôn mê bị gia tộc Bố Tư Nạc mang đi, một ngày ba lần tìm Ân Dao kêu ca, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ân mỹ nhân chạy tới đây đón Giáng sinh.Thêm chuyện Thiệu Tư Hữu giấu cô chuyện Diệp Cẩn Niên là Niên Nhạc Nhạc, tâm tình của Ân Dao đối với Thiệu Tư Hữu lúc này chỉ có bốn chữ để hình dung—— kẻ thù truyền kiếp.
"Vậy sao, nghe nói Lâm Thụy ở Canada cũng không tệ, khả năng nhà họ Lâm di cư qua đó rất cao." Thiệu Tư Hữu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt nhàn nhã.
Sắc mặt Ân mỹ nhân lập tức biến sắc, siết chặt điện thoại trong tay, hồi lâu mới lầm bầm trả lời giọng giận dỗi: "Tôi quản anh ta đi đâu chứ."
Đúng lúc tiếng chuông nửa đêm vang lên, Diệp Sóc khí sắc không tệ, ngồi ở xe lăn nhìn một nhà lớn nhỏ, nhìn ánh mắt mong chờ của hai con gái cười nói: "Có nguyện vọng gì, thì mau ước đi."
Đây là thói quen nhiều năm trước của nhà họ Diệp, Diệp phu nhân mất sớm, mấy lễ Giáng sinh trước, Diệp Sóc sẽ đóng vai ông già Noel, tận lực thỏa mãn điều ước của hai chị em họ để làm quà tặng.
Thói quen này đã ngừng lại từ Giáng sinh bảy năm trước, Diệp CẩnNiên nói muốn Diệp thị giúp đỡ tập đòn Nam Cung vượt qua khó khăn, từ lúc chào đời đây là lần đầu tiên bị cha cự tuyệt yêu cầu, đó cũng làlần hai cha con cãi vã kịch liệt nhất, kết thúc trong tức giận.
"Có thể được sao? Vậy cháu cũng muốn." Ân Dao híp mắt lại gần Diệp Sóc cười lấy lòng: "Bác Diệp không được đổi ý nhé."
Diệp Sóc sảng khoái cười một tiếng: "Nói đi, chỉ cần Diệp Sóc này làm được."
"Muốn phiếu cơm dài hạn a." Ân Dao ai oán nhìn Diệp Cẩn Niên, sâu xa nói: "Con gái của bác đã cướp mất con rể mà cha cháu coi trọng, cháu không dám về nhà, phải ở nơi này của bác trú tạm vài ngày rồi."
"A, không về nhà mà ở lại đây, phiếu cơm dài hạn. . . Cũng được." Ấn tượng của Diệp Sóc với Ân Dao cũng không tệ, hơn nữa sau khi biết cô chiếu cố Diệp Cẩn Niên, càng thích cô hơn.
Nghĩ tới con gái mình với Long Việt không có duyên phận, nhưng nếu Ân Dao với Long Việt, một trầm ổn một hoạt bát, hình như không tồi.
Ân Dao dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Diệp Sóc, được ông cho phép, mặt mày lập tức hớn hở: "Cám ơn bác Diệp."
Tiếp đó, Diệp Dương cùng Diệp Hàm nói ra nguyện vọng nho nhỏ, Diệp Sóc không chút do dự liền đồng ý.
"Con mong cơ thể của cha sớm hồi phục, " Diệp Cẩn Nhiên cũng lộ vẻ mặt làm nũng khó thấy được, theo sát mở miệng: "Tập đoàn nhiều chuyện như vậy, cũng đừng nghĩ giao tất cả cho con."
"Được, biết con cực khổ nhiều." Diệp Sóc bất đắc dĩ đáp ứng, quay đầu lại hỏi con gái thứ hai, từ ái trên mặt sâu hơn: "Niên Niên, con cùng Tư Hữu thì sao?"
Đối với Thiệu Tư Hữu, Diệp Sóc dĩ nhiên là hài lòng.
"Con nghĩ muốn đến công ty làm việc, tuy cũng không nhất định giúp được cái gì." Diệp Cẩn Niên suy nghĩ một chút, nói.
Xì.
Lời nói vừa dứt, Ân mỹ nhân liền bật cười.
Diệp Cẩn Niên trước khi kết hôn từng đảm nhiệm chức vị phó tổng giám đốc Diệp thị, vì vậy mới có thể giúp yập đoàn Nam Cung vượt qua khó khăn, hơn nữa mấy năm này ở Anh nhân sự giáo dục của gia tộc Bố Tư Nặc, nói không giúp được gì, cũng khiêm tốn quá rồi.
Đồng thời, Diệp Cẩn Nhiên cùng Diệp Sóc nhìn nhau cười một tiếng, hiển nhiên cũng đồng ý với Ân Dao.
"Được. . ." Diệp Sóc đồng ý, vừa mở miệng liền bị chuông điện thoại đồn đập cắt đứt.
Diệp Cẩn Nhiên vội vàng nhận điện thoại, giọng nói kết hợp với khuôn mặt công thức hóa, hoàn toàn không thấy vẻ tùy ý vừa rồi: "A lô, xin chào, đây là nhà họ Diệp ."
"A lô? . . ." Đối phương trầm mặc một hồi mới lên tiếng, Diệp Cẩn Nhiên rung mình, nhìn về phía Diệp Sóc.
Diệp Sóc nghi ngờ nhận lấy nghe một câu, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc.
"Ta vào phòng nói chuyện." Hướng Diệp Cẩn Nhiên nói một tiếng ánh mắt hai người rất ăn ý, Diệp Sóc đẩy xe lăn quay trở về phòng.
"Diệp Dương, không còn sớm, mau mang Diệp Hàm cùng lên phòng nghỉ ngơi.” Xoay người, Diệp Cẩn Nhiên nói với Diệp Dương, sắc mặt đã khôi phục như lúc đầu.
Diệp Dương gật đầu một cái, cùng đi theo Diệp Hàm lên lầu, sau lưng, Ân Dao cảm thấy không ổn từ trên ghế salon đứng lên, không khí trong nhà vì một cú điện thoại mà hạ xuống: "Tôi cũng đi ngủ, thiếu chút quên chăm sóc da, thật may là nhớ ra. . . A, Niên Niên bảo bối, ngủ ngon."
Nói xong, cũng nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Nhiên còn có Thiệu Tư Hữu.
"Chị,sao vậy?" Diệp Cẩn Niên nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, " Diệp Cẩn Nhiên cười cười: "Chỉ là Niên Niên, thân thể của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mấy ngày nữa Diệp Dương cũng tiến hành phẫu thuật, chờ nó phẫu thuật xong hãy đến công ty, chuyện công ty chị vẫn lo được."
"Được." Diệp Cẩn Niên hớn hở đồng ý, không chút do dự nào.
Ngược lại, Diệp Cẩn Nhiên sau khi nghe Diệp Cẩn Niên trả lời, ánh mắt lóe lên, chần chờ muốn giải thích mấy câu.
"Mấy ngày nữa là giỗ mẹ tôi, tôi đã hứa dẫn Niên Niên qua bái tế, chuyện về công ty để nói sau đi, " thiệu tư Hữu đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười cắt đứt lời nói của Diệp Cẩn Nhiên: "Coi như đây là điều ước Giáng sinh của tôi, không thể làm gì khác là khiến chị vất vả thêm mấy ngày."
"Đây là điều nên làm." Diệp Cẩn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười trả lời.
*
Trời sắp sáng, rốt cục tuyết cũng ngừng rơi, ánh trăng xuyên thấu qua lớp mây mỏng chiếu xuống mặt đất sáng lấp lánh.
Diệp Cẩn Niên mặc bộ đồ ngủ màu tím nhạy đứng bên cửa sổ sát đất, đôi tay ôm vai vòng ở trước ngực, ngước đầu ngắm nhìn sao thưa trăng sáng trên bầu trời.
Cuộc gọi vừa rồi nhất định có liên quan đến cô, nếu không chị sẽ không đột nhiên tứ chối cho cô đến công ty, trên thực tế Diệp Cẩn Niên đối với chuyện đến công ty cũng không quá để ý, chỉ là nghe Diệp Cẩn Nhiên nói khổ cực, mới đưa ra đề nghị này. Nhưng mà bây giờ, bỗng nhiên lại thấy hứng thú.
"Thế nào, đang đợi ông già Nôel cưỡi tuần lộc đến tặng quà cho em sao?" Sau lưng, giọng nói trầm thấp kèm theo nụ cười vang lên, lồng ngực ấm áp từ sau lưng áp sát vào Diệp Cẩn Niên: "Hà Lan hơi xa, hơn nữa trong nhà không có ống khói, làm thế nào bây giờ?"
"Làm thế nào bây giờ?" Cúi đầu nhìn đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, Diệp Cẩn Niên nở nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó giơ tay lên, mở ra trước mặt Thiệu Tư Hữu, hỏi "Vậy quà của anh đâu?"
"Cho em." Thiệu Tư Hữu cười nhẹ, chồm người kéo lấy bàn tay của Diệp Cẩn Niên, khẽ hôn xuống lòng bàn tay trắng muốt của cô, sau đó quay đầu mập mờ nhìn Diệp Cẩn Niên nhếch môi: "Có đủ hay không?"
Diệp Cẩn Niên chau mày, thế nào trước kia không phát hiện,Thiệu tư Hữu còn có bộ mặt mê hoặc như vậy?
"Đừng có đùa em, cả Diệp Dương cũng có quà mà,của em đâu?" Ánh mắt không rời đi, bàn tay của cô vẫn lung lay trước mặt anh, cô biết, Thiệu Tư Hữu nhất định có chuẩn bị.
Thiệu Tư Hữu đã cho cô không ít quà tặng, cô cực kỳ thích, quà sinh nhật lắc tay “Quang Minh Chi Tâm”, ngay cả lúc ngủ cũng không tháo ra, cũng vì vậy mà bây giờ nó vẫn còn ở trên tay Niên Nhạc Nhạc, muốn lấy lại tuyệt đối là không thể, thật là có chút tiếc nuối.
"A, " Thiệu Tư Hữu cưng chiều tiếng cười nhẹ ở trong lồng ngực chấn động, xoay người cô lại, kéo lấy bàn tay sắp dính vào mặt anh của cô bao lại, thuận thế ôm thân thể đang không ngừng dãy dụa vào trong ngực,ghé vào bên tai Diệp Cẩn Niên: "Ngoan, sắp đến giờ rồi."
Lời nói vừa dứt, một luồng sáng vụt trên bầu trời, ngay sau đó, hàng loạt quả pháo hoa bay trên bầu trời, phát ra tia sáng chói mắt, bầu trời sáng lạng, chiếu sáng một khoảng đen tối.
"Thích không?" Thiệu Tư Hữu kề sát một bên má của Diệp Cẩn Niên, thật thấp hỏi.
"Bình thường." Diệp Cẩn Niên nghĩ một đằng nói một nẻo dùng sức nhích lại gần phía sau, nụ cười trên môi không thể nào thu lại được.
Thời niên thiếu Diệp Cẩn Niên cũng từng được nam hài tử dùng mấy phương thức này theo đuổi, hiện tại rõ ràng đã qua cái tuổi mơ mộng, cũng không biết có phải một lần trở thành Niên Nhạc Nhạc, tư tưởng trẻ lại hay không, chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui, ngược lại hiện tại đã cảm nhận được.
"Bình thường?" Thiệu Tư Hữu vặn vặn lông mày, hướng đầu lên trước nhìn khuôn mặt nóng bừng của Diệp Cẩn Niên, không quên hỏi lại: "Bình thường sao? Bình thường sao?"
Mỗi hỏi một lần, nụ cười trong đáy mắt lại sâu hơn mấy phần.
"Dĩ nhiên bình thường." Diệp Cẩn Niên trốn tránh, gật gật đầu, bình thường, nhưng cô thích.
"Được rồi, vậy thì còn một phần quà bình thường khác tặng cho em đây." Thiệu Tư Hữu làm bộ bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt cánh tay của Diệp Cẩn Niên, môi dính vào bên tai của cô, nhẹ nhàng mở miệng:
"Có gió chứng kiến, có trăng làm chứng, để em bên anh, ước nguyện tất cả đều không phải là mộng. . ."
Giọng hát tràn ngập tình tứ vang lên bên tai, giống như thi nhân thành kính ngâm thơ, làm cho người ta dễ dàng cảm nhận được tình ý sâu đậm.
Thiệu Tư Hữu hát hết câu đầu tiên, Diệp Cẩn Niên liền nhận ra, đây là vở kịch kinh điển của Italia trước đây rất lâu họ từng xem cùng nhau, amoreaprimavista, vừa gặp đã yêu.
Giọng hát như chất độc lượn lờ bên tai Diệp Cẩn Niên, mỗi một câu đều có thể kích thích mẫn cảm trong lòng cô, âm diệu hoa lệ, tình cảm hồn nhiên thành khẩn,
". . . Không có lý do gì để yêu, chỉ cần trong nháy mắt, trái tim không có khoảng cách, ở ngay bên cạnh em. Em yêu, em là điều đẹp đẽ nhất trên thế giới khiến anh không muốn xa rời. . . Không có lý do gì để yêu, chỉ cần trong nháy mắt."
"Còn nhớ rõ sao?" Hát xong câu cuối cùng, Thiệu Tư Hữu nhẹ giọng hỏi.
"Nhớ." Diệp Cẩn Niên gật đầu, ngoái đầu lại nhìn Thiệu tư Hữu cười dịu dàng ôm lấy chính mình, cô dĩ nhiên nhớ bài hát này, nhớ cả ở sân khấu hôm đó, người đàn ông này hứa sẽ mãi ở bên cô, đặt đồng tiền xu vào trong tay cô.
Đôi mắt thanh lệ vừa ngượng ngùng vừa cảm động, một loại cảm giác gọi là hạnh phúc, vô cùng xinh đẹp.
Diệp Cẩn Niên ôm lấy cổ Thiệu Tư Hữu, hai cánh môi chậm dãi hòa làm một, hóa thành một mảnh lửa nóng dây dưa.
Đêm, càng sâu.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng xấu hổ núp sau đám mây mỏng, rèm sổ chậm rãi rơi xuống, chặn lại khung cảnh kiều diễm trong phòng.