Dư Đồng tức giận đạp cái xe hai cái, lại nhét xe về bãi để xe, kéo "Lương Kiện" chạy như điên. Nhưng hai người vẫn đến chậm, đến muộn tận mười mấy phút, may mà "Diệt Tuyệt sư thái" không làm khó hai người, sau khi hỏi tên thì cho bọn họ vào lớp.
Vẻ mặt "Lương Kiện" ngây thơ không biết, ngồi trong lớp nhìn đông nhìn tây, hưng phấn như vừa đứa trẻ vừa lên học mẫu giáo, Dư Đồng lại là vẻ sống không còn gì luyến tiếc, vào sổ đen của "Diệt Tuyệt sư thái", bọn họ cứ chờ xui xẻo trong học kỳ này đi.
Quả nhiên, một buổi học mà Dư Đồng và Lương Kiện bị gọi lên nhiều lần.
Dư Đồng là dựa vào tài năng của mình từ tỉnh ngoài thi đậu vào B đại, cậu tự nhận không kém cái kiểu học bá là bao, lên đại học cũng không chơi bời, tuy không căng như hồi học cấp 3, nhưng mỗi buổi học vẫn nghiêm túc nghe giảng. Hung danh của "Diệt Tuyệt sư thái" vang vọng bên ngoài, không chỉ cần chuyên tâm vào mỗi buổi học của bà, mà sau giờ học cũng phải bỏ công sức vào nữa. Bởi vậy, khi "Diệt Tuyệt sư thái" hỏi cậu hàng loạt vấn đề, cậu đều trả lời được, nhìn vẻ mặt của "sư thái" xem ra vẫn vừa lòng, cuối cùng tạm thời tránh được một kiếp.
"Lương Kiện" lại không may mắn như vậy.
Bài chuyên ngành của "Diệt Tuyệt sư thái" là dạy hoàn toàn bằng Tiếng Anh, nẽ quỷ nghe hiểu được mới lạ, "Diệt Tuyệt sư thái" hỏi liên tiếp mấy câu, nhưng vẻ mặt cô lại ngơ ngác nhìn "sư thái", "sư thái" còn chưa làm gì, thì mắt cô đã đỏ lên, nước ầng ậng trong mắt, khiến "sư thái" ý chí sắt đá cũng ngơ theo.
Bà có chút ấn tượng với Lương Kiện, mấy buổi trước cũng bảo cậu ta trả lời không ít câu, không nói trả lời thế nào, ít ra cũng không giống như hôm nay không nói câu nào, vẻ mặt sắp khóc như chịu oan ức lớn lắm vậy. Chẳng lẽ đứa nhỏ này chịu kích thích gì sao? Cũng không biết "sư thái" tưởng tượng ra cái gì, mà bà lại cho Lương Kiện ngồi xuống trước, sau đó cũng không gọi đứng lên trả lời nữa.
Như vậy cũng được sao?!
Dư Đồng thấy mình thật xui xẻo. Cậu nhìn nữ quỷ, lại thấy cô ngồi rất đoan chính, không chớp mắt nhìn chằm chằm bảng đen, hai con mắt như sáng rực lên.
Vất vả lắm mới qua được một tiết, Dư Đồng khẽ hỏi: "Vừa nghe cô giáo dạy cô hiểu à?".
"Lương Kiện" xấu hổ lắc đầu.
"Vậy sao cô nghe chăm chú như vậy? Làm tôi tưởng cô nghe hiểu chứ".
"Lương Kiện" thỏ thẻ nói: "Không nghe hiểu nên càng phải chăm chú nghe a, tôi rất hâm mộ các anh, có thể đến trường".
Dư Đồng nói nhỏ: "Không phải cô nói cha cô là tiến sĩ sao? Nhà cô chắc cũng được coi như dòng dõi thư hương nhỉ? Tôi xem trong TV thấy thời đó của cô không phải có trường nữ sinh gì đó sao? Sao cô không đến trường?".
"Lương Kiện" thở dài nói: "Cha tôi nói "Phụ nữ không có tài mới là đức", thân là phụ nữ chỉ có thể biết chữ, có thể xem hiểu sổ sách là đủ, hiền huệ trinh tĩnh, giúp chồng dạy con là bổn phận của phụ nữ".
* Hiền huệ trinh tĩnh: hiền lành đức hạnh trung trinh yên lặng.
Dư Đồng nghe vậy lắc đầu: "Những lời mà cha cô nói, trong cái thời này, nếu ông ta dám nói vậy với nữ sinh lớp tôi, xem xem mấy cô đó có nhổ nước bọt cho ông ta chết đuối không".
Nữ quỷ không nói gì, nhưng hâm mộ trong mắt sắp trào ra.
Dư Đồng thấy vậy cũng im lặng, trong lòng không biết có vị gì.
Lại học thêm một tiết của "Diệt Tuyệt sư thái", lớp học liền kết thúc, thời gian nghỉ ngơi giữa các lớp cũng dài hơn một chút, chuông tan học vừa vang lên, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dời trận địa.
Dư Đồng dọn đồ xong chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy "Lương Kiện" nghẹn đỏ cả mắt, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
"Nè, cô lại sao nữa vậy? Nhanh lên đi, cô muốn chúng ta đến muộn lớp sau à?".
Qua một lúc lâu, nữ quỷ đỏ mặt cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Tôi, tôi muốn đi nhà xí".
Đối mặt với dáng người như gấu và khuôn mặt thô ráp của "Lương Kiện", Dư Đồng dù thế nào cũng không thể thương hương tiếc ngọc nổi, "Muốn đi vệ sinh thì nói sớm a, lề mề làm gì? Cô mà còn lề mề như vậy nữa, có tin tôi ném cô cho Đông Sinh không?". Nói xong Dư Đồng nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Không cho khóc, lại khóc nữa tôi ném cô cho Đông Sinh đấy!"
"Lương Kiện" hít hít mũi, cố ép nước mắt về.
Dư Đồng dẫn nữ quỷ đang tủi thân đi đến cửa nhà vệ sinh, kết quả nữ quỷ thấy là nhà vệ sinh nam liền chết sống không chịu vào.
"Sao, cô còn muốn vào nhà vệ sinh nữ hả? Tôi cũng muốn vào đây, nhưng cô xem hai ta có thể vào được không? Sẽ bị đánh chết đấy có được không? Hoặc là cô vào, hoặc là cô nhịn đi". Người xung quanh rất nhiều, Dư Đồng chỉ có thể đè giọng, ghé sát bên tai "Lương Kiện" nói.
Hơi thở ấm áp phun bên tai, mặt "Lương Kiện" đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, "Liệu có thể, có thể về phòng, phòng ngủ không?".
"Không được! Không đủ thời gian được không? Tôi đếm đến ba, cô mà không vào thì tôi đi đây!".
Dư Đồng làm bộ muốn đi, nữ quỷ lập tức luống cuống, Đông Sinh đã cảnh cáo cô, nếu cô dám cách Dư Đồng hơn một trăm mét, mang thân thể Lương Kiện trốn mất, cậu sẽ diệt cô.
"Tôi đi vào, anh, anh đi cùng tôi được không?" Người có ba gấp không nhịn được, giữa mất mặt và càng mất mặt hơn, nữ quỷ chỉ có thể chọn cái trước.
"Rồi rồi rồi, cô đúng là quá thẹn thùng, nhắm mắt lại cầm tay tôi, tôi đưa cô vào". Dư Đồng nghĩ nghĩ, lấy từ túi sách một bao khăn giấy đưa cho "Lương Kiện", "Này, cầm cái này".
Nữ quỷ xấu hổ đến co người lại, vốn Lương Kiện và Dư Đồng cao xấp xỉ nhau, bây giờ lại giống như lùn hơn Dư Đồng một khúc, căng thẳng nhắm mắt lại, giống như nàng dâu nhỏ vậy, được Dư Đồng đưa vào nhà vệ sinh nam.
Hai người bọn họ không may lắm, vừa lúc gặp được bạn cùng lớp đang rửa tay, "Nhị Đồng, cậu và tiện nhân đang chơi cái trò gì vậy? Vào nhà vệ sinh còn nắm tay, hai người định làm hảo cơ hữu đắp một chăn sao?".
"Cút cút cút, cút sang một bên đi, hôm nay tâm trạng tôi không vui, đừng có trêu tôi". Dư Đồng nhìn thấy phòng trống, liền đẩy mạnh "Lương Kiện" vào, nhỏ giọng nhắc nhở, "Tôi đợi cô bên ngoài, nhớ khóa cửa lại".
Cũng không biết có phải là thân thể Lương Kiện dùng không thuận tay, hay là vì nguyên nhân khác, mà Dư Đồng đợi bên ngoài một lúc lâu, giục mãi giục mãi, nữ quỷ mới giải quyết xong chuyện xả nước mở cửa đi ra.
Cô không dám mở to mắt, túm chặt tay Dư Đồng, được cậu đưa ra ngoài. Đi ra nhà vệ sinh, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau lần lăn qua lăn lại này, lớp thứ hai lại đến muộn.
May mà thầy giáo của lớp rất dễ tính, hai người cúi người lặng lẽ vào từ cửa sau, ông thấy được cũng coi như không thấy.
Thầy giáo lớp này dạy bằng Tiếng Trung, nữ quỷ có thể nghe hiểu được từng chữ, nhưng nối lại thành câu thì chẳng hiểu gì cả. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ngồi nghiêm túc nghe giảng bài, lúc thầy giáo nói đến phần thú vị, các bạn học vỗ tay, cô cũng vỗ tay theo, rất hăng say, lúc thầy giáo nói đến phần buồn cười, các bạn học cười, cô cũng cười theo, hoàn toàn là cười ngây ngô.
Dư Đồng quả thực không biết nên nói gì, chờ bốn tiết học buổi sáng kết thúc, Dư Đồng giục cô mau cất sách rồi đến nhà ăn ăn cơm, cô còn không nỡ đi.
Chờ "Lương Kiện" chạy chậm từng bước nhỏ theo Dư Đồng đến nhà ăn, thì trong nhà ăn đã kín người hết chỗ, Dư Đồng bảo cô đi chiếm chỗ, cậu xếp hàng mua cơm. Kết quả chờ Dư Đồng mua xong cơm về, "Lương Kiện" còn chưa tìm được chỗ ngồi, Dư Đồng thấy cô vội đến nỗi đầu đầy mồ hôi, khó được lúc không rống cô, tìm một bàn sắp ăn xong, đợi một lúc, rất nhanh đã có ghế ngồi.
Nhà ăn B đại làm đồ ăn rất ngon, nhiều lại rẻ, cũng không có đồ độc hại gì, hơn nữa cũng rất nhiều món.
Hai đại thiếu gia như Lương Kiện và Dư Đồng cũng thường xuyên ăn ở nhà ăn, cũng phân công nhau một người mua cơm một người chiếm chỗ. Lương Kiện khá lười, hầu hết đều là Dư Đồng đi mua cơm, bởi vậy Dư Đồng biết rõ sức ăn và khẩu vị của Lương Kiện, liền gọi một tô cơm, mua một phần thịt kho tàu, một phần đùi gà kho, một phần sườn hầm khoai tây, cuối cùng còn thêm một phần măng tây mộc nhĩ xào thịt, tất cả đều là món mặn.
Sáng nay hai người vội vàng đi học nên chưa ăn sáng, bụng đã kêu réo cả nửa ngày rồi.
"Lương Kiện" không quen dùng khay ăn của trường, cô ăn rất chậm, mỗi một miếng đều nhai chậm nuốt kỹ, lúc ăn có có cảm giác nhã nhặn không nói nên lời.
Ngồi ở đối diện, Dư Đồng cũng ngại tiếp tục ăn như hổ đói, cũng vô thức ăn chậm hơn.
Do thói quen nên Dư Đồng ăn nhanh hơn cô nhiều, cậu đã ăn xong rồi mà "Lương Kiện" mới ăn chưa đến một phần ba. Dư Đồng đặt đũa xuống, cô cũng vội đặt đũa xuống.
"Cô cứ ăn đi, tôi chờ cô". Lúc không vội, chút kiên nhẫn đó Dư Đồng cũng có.
Nữ quỷ học theo Dư Đồng, cầm giấy ăn chậm rãi lau miệng, nói: "Tôi ăn xong rồi".
"Chỉ chút như vậy thôi hả? Sức ăn của tiện nhân đâu chỉ từng đó đâu, lúc chiều cô có đói bụng cũng đừng trách tôi không nhắc".
"Đã đủ rồi". Trước đây cô chưa từng ăn nhiều như vậy. Quả thực cô vẫn chưa no hẳn, nhưng người bị cô nhập vào rất béo, chuyện đè lốp nổ sáng nay cô vẫn chưa quên đâu, đúng là rất mất mặt mà.
Trở về phòng ký túc xá, Đông Sinh đã nằm trên giường thoải mái ngủ trưa. Ngay cả Vương Xuyên đã nhiều ngày không gặp cũng trở về, nhìn người có hơi hốc hác, ngồi trước bàn học không yên lòng lật sách, lúc Dư Đồng và "Lương Kiện" đi vào, cậu ta cũng không chào hỏi.
Tối qua Đông Sinh đã nói rõ với Dư Đồng "Lương Kiện" rồi, chuyện Lương Kiện bị nữ quỷ chiếm thân chỉ ba người bọn họ biết thôi, không thể để lộ ra ngoài.
Dư Đồng dùng mắt ra hiệu cho "Lương Kiện", ý bảo cô cũng đi ngủ trưa.
Nữ quỷ không nhanh nhẹn lắm đi lên giường, nghĩ đến chuyện đi học ở trường vào hôm nay, ngủ không được.
Trước kia cô rất hâm mộ chị em họ nhà bác cả và nhà chú út, bọn họ có thể đến trường đi học, mặc áo đồng phục màu xanh lam, váy đen, đi chiếc giày da trắng tinh xảo, trên đầu kẹp chiếc kẹp tóc pha lê xinh đẹp, chỉ cần nói chuyện trong trường liền mặt tươi như hoa, giống như không hết chuyện để nói.
Cô thì chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh lão thái thái, thêu hoa, cố gắng giấu đôi chân bó khác hẳn các chị em, cố gắng nghe, nhớ mỗi lời mà họ nói.
Chị Á Tĩnh nhà bác cả thân với cô nhất, vẫn luôn chăm sóc cho cô. Chị ấy giấu người khác làm một bộ đồng phục học sinh tặng cho cô. Ban ngày cô không dám mặc, nửa đêm dậy lén mặc vào, sau đó ảo tưởng mình cũng được đến trường như các chị em, vui vẻ xoay vòng trong phòng.
Cô giấu bộ quần áo đó rất kỹ, nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện. Cha cô đốt quần áo đi, còn đánh cô một trận, phạt cô chép Nữ Giới một trăm lần. Bởi vì chuyện này mà chị Á Tĩnh và các chị em khác đều rất ít khi tìm cô chơi, sau khi ở riêng thì lại càng ít hơn. Chị Á Tĩnh lớn hơn cô ba tuổi, lúc cô bị cha mình bán cho một ông già làm vợ kế, thì chị Á Tĩnh đã đi du học nước ngoài, nếu chị Á Tĩnh còn ở trong nước, chắc chắn là sẽ giúp cô ha...
Đã rất lâu rồi nữ quỷ không nhớ lại chuyện cũ, cô tưởng là cô đã quên sạch chuyện này rồi, bây giờ nhớ lại mà như chỉ xảy ra vào hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt.
Cô nghĩ, nếu như nói cô có chấp niệm gì, chắc là cô muốn có thể được như các chị Á Tĩnh vậy, được đến trường đi học.
Buổi chiều, bọn Dư Đồng và Đông Sinh đều chỉ có hai tiết, đến ba rưỡi là kết thúc.
Mọi người hẹn gặp nhau trong phòng ký túc.
Dư Đồng dựa theo cái giọng thường nói của Lương Kiện, chép thành một tờ cho nữ quỷ, xét thấy nữ quỷ không biết chữ giản thể, Đông Sinh còn chuyển chúng thành chữ phồn thể.
Dư Đồng và Đông Sinh không cùng ngành, bình thường đi học cũng không thể cùng lớp được, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chữ của Đông Sinh.
"Đẹp, chữ của cậu rất đẹp, đã luyện à?". Hồi Dư Đồng học tiểu học cũng học lớp thư pháp hai năm, sau đó vẫn luôn kiên trì luyện bảng chữ mẫu, lúc hứng lên cũng viết chữ bằng bút lông, trong lứa bạn cùng tuổi thì cậu cũng xem như không tệ, nhưng so với Đông Sinh vẫn kém quá xa.
"Ông nội dạy". So với luyện chữ thì thực ra Đông Sinh thích vẽ hơn. Tiếc là ông nội dạy cậu vẽ tranh thủy mặc, cậu lại vẽ không tốt, cuối cùng ông nội không chịu dạy cậu nữa, nói cậu làm lãng phí giấy mực.
"Ông nội cậu chắc chắn là thế ngoại cao nhân ha?" Dư Đồng tò mò hỏi.
Đông Sinh gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tự hào trẻ con hiếm thấy.
Nghĩ đến Đông Sinh đã từng nói ông nội cậu đã qua đời, dù trong lòng Dư Đồng rất tò mò nhưng cũng không hỏi thăm tiếp nữa. Cậu đưa tờ giấy mà Đông Sinh đã chép lại cho nữ quỷ, bảo cô đọc mấy lần, cậu phụ trách sửa đúng, chờ giọng điệu không khác lắm, cậu mới lấy di động của Lương Kiện gọi cho mẹ cậu ta giúp nữ quỷ, lòng vòng quanh co cả nửa ngày, rốt cục cũng hỏi ra ngày sinh tháng đẻ của Lương Kiện, còn thuận đường hỏi mấy ngày gần nhất Lương Kiện đã đi chơi với ai.
"Lương Kiện ở phía Tây". Điện thoại mở loa ngoài nên chuyện mẹ Lương nói mọi người đều nghe được, Dư Đồng vừa cúp điện thoại giúp nữ quỷ, Đông Sinh đã tính ra kết quả.
"Chỉ vậy mà cậu đã tính ra được? Không phải nên bấm ngón tay dùng la bàn sao?". Dư Đồng tò mò hỏi.
"Không cần!". Đông Sinh nghĩ nghĩ nói, "Nhưng lúc chúng ta đi tìm Lương Kiện có thể dùng máu và tóc của cậu ấy làm thành một cái la bàn đơn giản, vậy sẽ tìm được nhanh hơn".
Máu! Tóc!
Nữ quỷ co rúm lại, trốn phía sau Dư Đồng.
Ngay lúc Dư Đồng gọi điện cho một đám người theo lời mẹ Lương nói, thì Lương Kiện dưới cái giếng sâu tối đen như mực tỉnh dậy, từ từ mở mắt.
* Nữ Giới: là tác phẩm của Ban Chiêu (45 – 116) thời Đông Hán, bao gồm bảy chương, mang nội dung hướng đến việc dạy dỗ con gái, nữ giới về việc học, việc nhà... một chủ đề bấy giờ rất hiếm khi được đề cập đến. Trong tác phẩm này, những quan điểm về việc làm vợ, làm mẹ của thời kỳ phong kiến đã được Ban Chiêu trình bày rất cụ thể và rõ nét. Có thể liệt ra đây một trong những dòng viết của bà: "Với phụ nữ mà nói, chồng còn quan trọng hơn cả trời, vậy nên cần kính cẩn chăm sóc; phụ nữ không hiền hậu ắt không có chồng, phụ nữ không có chồng chính là sự đối nghịch với luân lý".