Trong khoảnh khắc, cảnh tượng đáng xấu hổ trong những bức ảnh kia hiện lên trong tâm trí Lưu Gia Thành Một người phụ nữ đang nằm trên giường, bị kẹp giữa hai người đàn ông.
Bản thiu, kinh tằm, xa đoa! Không thể tha thứ Và thể là, bàn tay đang dang ra của Lưu Gia Thành đặt nhiên bị thu lại. Niềm hy vọng mong manh cuối cùng của Dương Tủ Linh đã bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Trước mắt cô chỉ còn lại một Lưu Gia Thành lạnh lùng đang ôm Dương Hạ Lan quay bước đi. Đây là một bệnh viện, và các bác sĩ sẽ đến sớm thôi Về phần người phụ nữ dơ bẩn này, anh không muốn nhìn thêm một giây phút nào nữa.
Trần Hải My thấy con trai nghe lời mình thì vui mừng khôn xiết, lập tức đuổi theo phía sau.Bóng dâng cao lớn ấy cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt Dương Tú Linh Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, toàn thân đau nhức, thở không nói. xung quanh, mọi người kinh hãi hét lên: "Chảy máu rồi, cô ấy chảy máu rồi!" "Trời ạ! Cô gái này chảy máu rồi khi các bác sĩ và y tá đến nơi, họ với vàng bế cô lên cán cấp cứu. Nhưng lúc này cô đã không còn nghe thấy gì nữa cả, ý thức cứ thế chìm dần đi. Sau khi chứng kiến Lưu Gia Thành rời đi mà không hề ngoảnh lại, cuộc đời của cô dường như cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Giờ đây, cô hoàn toàn không còn ý thức về việc mình đang ở đâu, không biết những ai đang ở xung quanh. Trong lúc nhập nhoạng đó, cô dường như nhìn thấy một thiên thần nhỏ bằng da thịt đang bay ra khỏi bụng mình.
Hình hài nhỏ bé đó càng lúc càng xa, rồi cuối cùng biến mất vào hư không.Đứa trẻ, con của cô ấy đã thực sự ra đi rồi sao?Xin lỗi, mẹ đã không bảo vệ được con, mẹ xin lỗi!Là bố con, bố không cần đến con nữa, mẹ xin lỗi đã khiến bố ghét bỏ con...
Dương Tú Linh đã hôn mê trong bệnh viên suốt hai ngày hai đêm, trong thời gian đó, không một ai đến thấm có ngoại trừ các bác sĩ và y tá Cuối cùng, cô cũng thức dậy vào đêm hôm sau Đứa trẻ trong bụng đã mất, Tú Linh đã không còn cảm thấy sự hiện diện của nó trong cái bụng phẳng li nữa.
Có lẽ để nó đi như vậy cũng tốt! Hiện tại Tử Linh đã không có đủ khả năng để bảo vệ nó. Nhưng đến một ngày khi cô đủ vững chãi, con cô nhất định sẽ quay lại.
Dương Tủ Linh không khóc nổi nữa, bởi nước mắt trong cô đã khô cạn cả rồi.... Liệu trên đời còn có gì đau đớn hơn thế nữa? Sau khi thu dọn đồ đạc, Tú Linh ngay lập tức đi tìm gặp mẹ mình.
May thay, ngay sau khi biết cô đang ở đây, bác sĩ phụ trách chăm sóc mẹ cô đã chủ động báo một tin mừng. Mẹ của Tú Linh không cần phẫu thuật nữa, tình trạng của bà đã được cải thiện hơn rất nhiều! "Tối hôm qua tôi bất ngờ phát hiện, điện não đổ của mẹ cô đã khả quan hơn rất nhiều!"
Vị bác sĩ có vẻ rất phấn khởi. Thấy tình trạng của bệnh nhân đã được cải thiện, bản thân anh cũng rất vui mừng. "Giai đoạn này, cô cần nói chuyện với bà ấy nhiều hơn và kích thích thần kinh của bà, như vậy có lẽ bà ấy sẽ sớm tỉnh lại, "Thật sao?" Dương Tú Linh thốt lên đây và hoài nghi! Khi phải đối mặt với quá nhiều xui xẻo và đau khổ trong một thời gian dài, một chuyện tốt như thể đột nhiên áp tới khiến người ta nhất thời không thể tin được vi
Lúc này, dù vẫn đang mặc áo bệnh nhân, nhưng Dương Tú Linh nóng lòng muốn đến gặp me ngay Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể suy nhược như vậy cũng không khỏi lo lắng. Anh ta an ủi: "Tôi chỉ đến để báo tin vui cho cô, nhưng tình hình hiện tại của cô như vậy thì..... Tốt hơn hết hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã! Mọi việc đã có tôi là " "Tôi không sao, bác sĩ, tôi không sao..."
Giờ đây mẹ đã có thể tỉnh lại, Dương Tú Linh đầu còn tâm trạng nằm trên giường dưỡng bệnh nữa?Cô sắp được gặp lại mẹ mình rồi l
Thấy Tú Linh cổ chấp như vậy, bác sĩ đành phải nói: "Thôi được! Để tôi đưa cô đến đó. Giờ thăm bệnh cũng đến rồi." "Bác sĩ Triệu, cảm ơn anh!"
Dương Tú Linhnói đầy cảm kích, cẩn thận rời khỏi giường, và cùng bác sĩ Triệuđi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bên ngoài phỏng chăm sóc đặc biệt, một bóng dáng quen thuộc đang đứng im lìm.
Nhận ra người đó chính là Dương Thiệu Phong Tử Linh có chút kinh ngạc Cha cổ, người cũ của mẹ có Từ sau khi bà bị tai nạn, ông ta chưa bao giờ đến thăm bà. Hôm nay, ông ta lại có lương tâm như vậy sao?
Dương Tử Linh hoàn toàn không muốn bán tầm đến người này, cô nhanh chóng bước đến chỗ y tá. “Làm ơn đăng ký cho tôi, tôi đến thăm bệnh." "Nhưng lúc nãy người nhà đã vào rồi thưa cô. Hôm nay cô không thể vào được nữa", nữ y tá nói.
Nghe lời này, Dương tử Linh bỗng kinh ngạc nhìn lại nữ y tá, trong lòng bất giác có linh cảm không lành. Cô lập tức nắm lấy tay y tá: "Sao có chuyện này được? Bệnh nhân trong đó là mẹ tôi! Bà ấy làm gì còn người thân nào khác." "Ở... Nhưng người bước vào hình như là con gái của bệnh nhân mà."
Y tá vừa nói vừa lật xem sổ đăng ký, khẽ cau mày: "Tên cô ấy là..... Dương Hà Lan!"