Tề Tu Viễn lớn lên cao không kém, chiều cao là 1m85, tuy rằng so với Trì Vũ 1m9 thì lùn chút xíu, nhưng vẫn không làm cho người khác cảm thấy bị yếu thế. Thay đổi một bộ quần áo vô cùng hoàn mỹ thuyết minh ra bốn chữ mặt người dạ thú.
Ở quán bar, Tề Tu Viễn nhìn chằm chằm tiểu ca đang pha chế rượu, ánh mắt nóng bỏng hận không thể trực tiếp cưỡng chế lột sạch sẽ con người ta.
Bộ đồ này nếu để cho Trường Hoan Trường Sinh mặc vào thì lúc thao nhất định đặc biệt sảng!
Tiểu ca pha rượu có chút nhịn không được việc bị Tề Tu Viễn không kiêng nể gì mà soi mói mình, động tác pha rượu trở nên có chút cứng đờ.
Một bàn tay bỗng nhiên vỗ lên bả vai Tề Tu Viễn, “Nha! Khách ít đến a! Tề Tu Viễn anh sao lại ở đây?!”
Tề Tu Viễn không cần quay đầu cũng biết là ai, ghét bỏ vỗ rớt bàn tay để trên vai mình, “Lăn lăn lăn, lão tử đang ngắm mỹ nhân.”
“Hắc!” Từ Ý Bình khoa trương nói, đâm đâm bả vai của Tề Tu Viễn, “Tề đại thiếu không phải tu tâm dưỡng tính sao? Vẫn là nói, mấy vị kia nhà anh còn không thể thỏa mãn thú tính của anh hả?”
“Cậu biến đi!” Tề Tu Viễn cười hung hăng đá một cái lên người Từ Ý Bình.
Từ Ý Bình tránh không kịp bị Tề Tu Viễn vừa vặn đạp một phát, trên quần in dấu chân cực kỳ rõ ràng.
“Aaa! Đây là quần mới do Bảo Nhi mua cho tôi đó! Vương bát đản! Tôi liều mạng với anh!” Từ Ý Bình kêu la rồi nhào tới.
Tề Tu Viễn vén tay áo lên, “Lão tử còn sợ cậu? Tới tới tới! Lão tử phải giáo huấn cậu một trận!”
Hai người lao tới đánh thành một đoàn, tiểu ca pha rượu nhìn thấy hai người một lời không hợp liền đánh nhau, trực tiếp sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần chạy tới can ngăn.
“Hai vị đừng đánh! Bartender! Bartender!”
Vừa thấy bartender tới, Tề Tu Viễn cùng Từ Ý Bình nhanh chóng trao đổi ánh mắt, nguyên bản còn đang đánh nhau, hai người nhanh chóng tách ra rồi liền bỏ chạy.
“A! Bọn họ còn chưa trả tiền!”
Chạy ra khỏi quán bar được một đoạn dài, xác định không ai đuổi theo sau, hai người mới ngừng lại đỡ tường thở hổn hển.
“Cái tên này!” Từ Ý Bình bất đắc dĩ cười.
“Trách tôi không mang tiền sao?” Tề Tu Viễn thở gấp, xong tự thấy quần áo của mình có chút hỗn độn, “Tìm một chỗ uống rượu đi?”
Từ Ý Bình lại là lắc lắc đầu, “Không được. Tôi muốn đi gặp Hoài An.”
“Y ――” Tề Tu Viễn ghét bỏ xua tay, “Thôi đi đi, gửi lời chào đến vị kia nhà cậu dùm tôi. Trên người có tiền không, cho anh đây mấy trăm đánh cuốc xe.”
Từ Ý Bình lấy ra bóp tiền rút một ngàn đưa cho Tề Tu Viễn, “Tiền nhiều gia gia bố thí anh.”
Tề Tu Viễn nhấc chân đá một cái, “Cút đi!”
Từ Ý Bình có kinh nghiệm nên đã chạy nhanh tránh né, ở ven đường bắt chiếc taxi, trước khi lên xe nói với Tề Tu Viễn một câu.
“Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của Cảnh Hành, cùng đi đi.”
Tề Tu Viễn không chút để ý đếm tiền trong tay, “ừm.”
Từ Ý Bình trong lòng thở dài, cũng không nói gì thêm, liền lên xe rời đi.
Đếm xong tiền, Tề Tu Viễn tùy ý nhét vào túi quần. Lúc này đã là vào thu, trên người của hắn chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dệt kim, gió thổi qua thật là có chút lạnh.
Hai mươi năm. Mỗi mùa thu đều là lạnh như vậy. Thân thể lạnh lẽo, tâm cũng lạnh lẽo.
Thời điểm ăn cơm tối, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh, ngay cả Tề Trường Sinh luôn luôn nháo cũng ngoan ngoãn yên lặng ăn cơm.
Bọn họ là ái nhân của Tề Tu Viễn, trên người Tề Tu Viễn sợ rằng chỉ một chút biến hóa rất nhỏ thôi bọn họ đều cảm giác được. Hôm nay tâm tình của hắn không tốt, không có ai muốn lãnh nhận rủi ro này
Ăn xong cơm chiều, Tề Tu Viễn ôm Tề Trường Hoan xem TV ở phòng khách. Những người khác tụ tập lại một chỗ.
“Anh ấy lại làm sao vậy?” Trần Quyện nhíu mày.
Trì Vũ đẩy đẩy mắt kính của mình, “Ngày giỗ của người kia sắp tới rồi.”
Cho nên cả người đều trầm mặc.
“Hừ, đã chết lâu như vậy rồi, sao lại vẫn luôn nhớ thương không bỏ.” khẩu khí của Tề Trường Sinh có chút chua xót.
“Trường Sinh.” Tề Nhất Tê trầm mặt xuống, “Nói cái gì vậy hả.”
“Chẳng lẽ không phải sao……” Tề Trường Sinh cũng không dám phản bác cha mình, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm. Một người đã chết, vì cái gì vẫn luôn chiếm lấy tâm của Tề Tu Viễn.
Trì Vũ mở miệng, “Được rồi. Anh ấy mỗi năm vào thời điểm này đều như vậy, chỉ là năm nay lại sớm một chút, Cả nhà nên làm cái gì thì làm cái đó. Chớ để sinh thêm phiền toái.”
“Ân.”
Phòng khách.
Tề Tu Viễn ôm Tề Trường Hoan, đôi tay tùy ý chơi côn th*t khả ái của Tề Trường Hoan, “Trường Hoan, dạo này học tập có tốt không?”
“Ân…… Có……” da mặt của Tề Trường Hoan mỏng nên ở phòng khách làm cái loại chuyện này khiến cho hai bên tai cậu đều đỏ. “Kỳ thi lần này,là…… Ân…… đứng đầu bảng……”
Tề Tu Viễn hung hăng hôn lên gương mặt của Tề Trường Hoan, vang dội đến mức Tề Trường Hoan thẹn thùng nhắm mắt lại. Kiếm Hiệp Hay
“Trường Hoan nhà ta thật dễ thẹn thùng.” Tề Tu Viễn cười xấu xa vuốt ve đầu v* hồng thuận trên ngực thiếu niên.
“Ân a……” tiếng rên rĩ mềm mại phát ra từ miệng cậu, phản ứng ngây ngô mà trung thực lấy lòng Tề Tu Viễn. “Ba ba……”
“Để ba ba thưởng cho Trường Hoan.” Tề Tu Viễn hôn môi Tề Trường Hoan, đầu lưỡi thăm tiến khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi non nớt.
“Ngô……” Tề Trường Hoan cả người mềm nhũn ở trong lòng ngực Tề Tu Viễn, mặc cho Tề Tu Viễn bài bố.
Mọi người đã trở về phòng của mình, phòng khách chỉ còn lại Tề Tu Viễn cùng Tề Trường Hoan.
“Ba ba…… Đêm nay đến phiên cha……”
“Ba biết.” Tề Tu Viễn chen vào hai ngón tay, gặm cắn cần cổ trắng nõn của Tề Trường Hoan, “Hẳn là nên cho con trai ngoan một chút khen thưởng.”
“A…… Ba ba…… Ba ba……” Tề Trường Hoan nhịn không được nâng eo của mình lên, ý muốn hùa theo ngón tay của Tề Tu.
“Thoải mái sao?” Tề Tu Viễn đem tiểu đầu v* Tề Trường Hoan ngậm vào trong miệng, hàm răng chậm rãi nghiền nát.
“A…… Thư…… Thoải mái……” Tề Trường Hoan ôm đầu của Tề Tu Viễn, hai chân tách ra ngồi ở trên hông của hắn, mông di chuyển lên xuống, cặp mông trắng nõn bị chơi đến xanh tím.
Cắm một hồi lâu, Tề Trường Hoan run rẩy bắn ở trong lòng ngực Tề Tu Viễn, mở miệng thở dốc.
Tề Tu Viễn tắm rửa sạch sẽ xong, ôm Tề Trường Hoan trở về phòng.
Tề Trường Sinh đã nằm xuống, cuộn chăn ở trên giường.
Tề Tu Viễn nhìn thoáng qua, sau đó đem Tề Trường Hoan đặt lên giường, ở trên môi của cậu hôn một chút, thấp giọng nói, “Hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Ân.” Tề Trường Hoan cũng liếc em mình một cái, ý bảo Tề Tu Viễn qua đó.
Tề Tu Viễn mỉm cười, sờ sờ gương mặt của Tề Trường Hoan, sau đó mới đi đến bên cạnh Tề Trường Sinh.
Tề Trường Hoan chỉ nhìn thấy Tề Tu Viễn ngồi xổm xuống, một lát sau liền đi ra ngoài. Hắn vừa đi ra, Tề Trường Sinh liền xoay người nhìn chằm chằm cậu.
“Anh.” Tề Trường Sinh dẩu miệng.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngày mai bắt đầu giúp em học bổ túc đi.”
Tề Trường Hoan kinh ngạc, sau đó cười, “Được.”