Cơn Bão Màu Cam

Chương 8



Kể từ ngày đấy, cả một tuần sau đó, Lý Hành Duyên không còn đến quán bar nữa. Cho dù giờ là cuối tháng chín, nhưng cái lạnh của mùa thu vẫn chưa đến Thiệu Giang. Sau khi một trận gió thổi qua, nhiệt độ lại trở về 34°c. Đặc biệt vào buổi trưa, cái nóng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Tiết học cuối cùng của chiều thứ 7, học sinh ngồi phía dưới như cây non dưới ánh mặt trời, Đường Dịch đã giảng được một nửa câu hỏi bài tập, anh cầm sách đứng gõ ở trên bục giảng.

“Được rồi được rồi, trông có ra dáng học sinh cấp 3 không hả?”

Có vài tiếng cười xen lẫn những tiếng thở dài yếu ớt, Từ Hàng nói to: “Tha cho tụi em đi thầy, trẻ nhỏ dễ bị ngốc đi lắm.”

“Thế còn kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu, lúc đó em sẽ làm thế nào?” Đường Dịch lườm Từ Hàng, sau đó nhìn chiếc đồng hồ cuối lớp, thấy rằng sắp hết tiết.

“Được rồi, tự mình làm câu hỏi đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở, tuần sau là kỳ thi tháng chín, thi xong sẽ họp phụ huynh.”

Tiếng than thở bên dưới lớn hơn một chút. Đường Dịch ý chí sắt đá, làm bộ không nghe thấy, để lại một câu “Làm câu hỏi cho hẳn hoi” rồi cầm cốc nước bước ra khỏi phòng học.

Trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang có một những kỳ kiểm tra hàng tháng vào cuối mỗi tháng, một học kỳ hai lần thi, nhưng mà lần kiểm tra không nhiều bằng Triều Thành. Trường trung học số 7 Triều Thành không phân biệt ngày cuối tuần, mỗi lần hết giờ lại phải làm bài kiểm tra, làm bài kiểm tra trước kỳ nghỉ, ngày nghỉ thì có thể đến xem kết quả trước cửa phòng học, khiến người ta không có cơ hội thở phào.

Khác hẳn với Triều Thành, trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang tổ chức họp phụ huynh hàng tháng sau kỳ thi.

Đối với Từ Hàng, thì đây chính là một cơn ác mộng.

“Thứ sáu tuần sau sẽ kiểm tra á? Tớ xong luôn rồi, bài kiểm tra đợt khai giảng lùi hẳn 20 hạng, mẹ tớ đã suýt chút nữa đoạt tuyệt quan hệ với tớ rồi. Nếu mà lại như thế nữa thì tớ sẽ chết chắc.”

Gia đình Từ Hàng có điều kiện, nói lắm mồm nhưng thực chất là phú nhị đại đầu óc đơn giản, điều nhọc lòng duy nhất là kết quả học tập của mình đang nửa chết nửa sống.

Phương Hiệt một lòng làm hai việc, nghe Từ Hàng phàn nàn vừa dịch bài văn cổ, sau đó hỏi: “Đề thi có khó lắm à?”

“Đề thi không khó, cái khó là buổi họp phụ huynh ấy. Đấy mới là buổi tra tấn thể xác và tinh thần gấp đôi.”

Từ Hàng thở dài, lại nói: “Nhưng không sao, ba mẹ cậu không có ở đây, hy vọng đến lúc đó ba mẹ tớ cũng đi công tác.”

Ngòi bút đang viết của Phương Hiệt dừng lại, hàm hồ trả lời “Ừ”

Từ Hàng không nhận ra sai sai nên tiếp tục tự khai sáng: “Quên đi, cuộc sống là để vui vẻ – ngày mai chúng ta sẽ đi bơi, cùng nhau đi bái[1]”

Cậu ta đang nói mấy ngày nay đều ăn cơm cùng đám nam sinh, lớp chúng ta cũng có mà ngoại ban cũng có. Phương Hiệt còn chưa kịp tiếp lời, Tưởng Hân Hinh ngồi trên quay lại nhìn Từ Hàng.

“Lợi hại nhỉ? Một ngày nghỉ bố trí ôn tận 4 bài kiểm tra, cậu vẫn còn thời gian để đi bơi.”

“Học hành là mãi mãi, tinh thần hừng hực và tuổi thanh xuân đầy sức sống của tớ sao có thể dành thời gian cho mỗi việc học được?”

“Biến đi.” Tưởng Hân Hinh bị chọc cười, “Hôm họp phụ huynh thì đừng có khóc.”

“Một chiến binh thực sự dám đối mặt với mọi cuộc họp phụ huynh——”

Phương Hiệt vừa lắng nghe hai người họ nói, vừa làm bài tập, đang định trả lời thì một tiếng cười chế nhạo nhỏ ti phát ra từ phía đối diện.

Hai người đang cãi nhau không thèm để ý, bàn tay xoay bút của Phương Hiệt lập tức dừng lại, quay đầu nhìn sang.

Là chai bia – à không, Đàm Trác.

Đồng phục học sinh của Đàm Trác vẫn mặc tỉ mỉ không ẩu thả, cậu ta chán ghét nhìn Từ Hàng, giống như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu. Lúc Phương Hiệt đột nhiên ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cậu ta, Đàm Trác như bị bỏng, cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy kiểm tra đang cầm trong tay.

“Lần sau đi.” Phương Hiệt không nhìn nữa, “Ngày mai tớ có việc phải làm.”

“Được rồi, lần sau sẽ gọi cậu.”

Từ Hàng rất nhiệt tình, cũng rất có chừng mực, chơi gì sẽ gọi, mời không được thì thôi, sẽ không lôi kéo bằng được, đúng là một người bạn cùng bàn tốt.

Phương Hiệt cười với cậu ta: “Ok, lần sau.”

Gần cuối giờ học, Đường Dịch đi lấy nước xong quay lại.

“Đi về từ từ thôi, nhớ làm xong bài tập, bố trí thời gian nghỉ ngơi hợp lý, ra ngoài chơi phải chú ý an toàn ——”

Chắc anh ấy còn muốn nói gì đó nữa, nhưng tiếc là chuông tan học vừa vang lên, Đường Dịch xua tay: “Được rồi. Tan học!”

Đám người gào thét lao ra khỏi phòng học.

Khi Phương Hiệt ra khỏi phòng học, Đường Dịch vẫn còn đứng ở cửa, thấy cậu đi ra, bèn cười hỏi: “Vào lớp được một tuần rồi, em thấy thế nào?”

Phương Hiệt gật đầu, “Cũng được.”

“Tuần tớ sẽ có một kỳ thi nhỏ, bình tĩnh tâm trí và làm bài kiểm tra thật tốt nhé.”

Anh không nói bất kỳ yêu cầu đặc biệt cao nào, lo lắng rằng Phương Hiệt sẽ không thể thích ứng với việc chuyển trường, sợ điều này sẽ tạo thành áp lực. Phương Hiệt gật đầu: “Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Cố gắng hết sức.” Đường Dịch cười “Đi thôi.”

Vừa ra khỏi cổng trường, cậu đã thấy Giang Tri Tân đang tận hưởng không khí mát mẻ dưới bóng cây trước cổng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mặt trời từ kẽ lá rơi xuống quần áo của anh, đặc biệt chói mắt. Tay phải cầm một điếu thuốc chưa châm lửa.

Đã một tuần rồi, Phương Hiệt không ngờ rằng buổi sáng Giang Tri Tân không thể đưa đi nhưng buổi chiều vẫn tới đón cậu, kể cả bố mẹ cậu cũng chưa bao giờ làm như vậy.

Chu Linh với Phương Thừa Lâm công tác bận rộn, nhưng vẫn kiên trì phải nuôi dạy con trai, lúc còn nhà trẻ thì bảo mẫu đón đưa, từ lúc lên tiểu học cậu đã tự mình đi học, không hưởng thụ được cảm giác có người đón đưa đi học.



Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn Phương Hiệt, nhưng vẫn không muốn bước ra khỏi bóng râm, đứng yên đó vẫy tay với Phương Hiệt, gọi cậu đến.

“Hôm nay tôi không lái xe, đưa em đi một đoạn ngắn rồi ghé vào siêu thị mua đồ nấu ăn.”

Suy nghĩ của Phương Hiệt rời rạc, cậu lặp lại: “Mua đồ nấu ăn?”

Giang Tri Tân nhìn cậu với vẻ mặt tự nhiên: “Ừ, tôi đã nói với em rằng tôi biết nấu ăn.”

Mơ hồ nhớ lại xem đã nói như thế bao giờ chưa, nhưng đã lâu lắm rồi, huống chi…… ánh mắt của Phương Hiệt dừng lại trên tay trái của Giang Tri Tân.

“Ngày mai tôi đi cắt chỉ.” Giang Tri Tân như nhà ngoại cảm, lập tức đoán được Phương Hiệt đang nghĩ gì “Nấu bữa cơm không thành vấn đề.”

“Ừ” Phương Hiệt gật đầu.

Ngõ nhỏ bốn phương thông suốt, nếu đi đường tắt thì tiểu khu cách trường cũng chẳng xa, nhiều nhất là đi mất nửa tiếng. Giờ đã là năm giờ rưỡi, uy phong của mặt trời vẫn còn nồng đậm, những con ngõ bị những toà nhà cao tầng và cây xanh trên con lộ che rợp, sinh ra cảm giác mát lạnh.

Hai người lần lượt đi qua con ngõ, một nhóm các chú đang chơi cờ kèm theo tiếng những chú chim vui nhộn, Giang Tri Tân quay sang hỏi: “Em có muốn ăn gì không?”

Phương Hiệt: “Gì cũng được.”

“Không gì trả lời gì cũng được” Giang Tri Tân đi ở phía trước mà không quay đầu nhìn lại “Phải nói hẳn tên món muốn ăn.”

Phương Hiệt không trả lời, cậu đột nhiên dừng lại giữa chừng, quay đầu nhìn lại.

Không biết có phải ảo giác không, Phương Hiệt luôn cảm thấy có ai đó đang đứng ở một góc nào đó theo dõi họ.

Nhưng có rất nhiều người xung quanh, cậu hoài nghi thần kinh mình quá nhạy cảm.

Giang Tri Tân đi được vài bước, thấy người không có đi theo anh, quay lại nhìn thấy Phương Hiệt đang đứng tại chỗ.

“Sao vậy?”

“… Không có gì.” Phương Hiệt tiếp tục đi về phía trước, nhân tiện trả lời câu hỏi cuối cùng của Phương Hiệt. “Rau trộn dưa chuột, nóng quá.”

“…” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một cái, không khỏi nở nụ cười: “Em dễ nuôi quá.”

Dù vậy, khi mua đồ Giang Tri Tân mua dưa chuột, một ít xương sườn, thịt bò, trái cây tươi và rau, một loạt gia vị.

Bởi vì một người lười nấu ăn, đã lâu không nấu cơm, lần này vừa mua liền mua hai túi lớn đồ, mỗi người xách một túi, trước khi rời đi siêu thị, Giang Tri Tân hỏi Phương Hiệt rằng cậu có muốn ăn kem que không.

“Socola trái cây sữa, em muốn loại nào?”

Phương Hiệt tính nói gì cũng được, nhưng lại không muốn dẫm vào vết xe đổ vừa nãy, nhịn xuống mở miệng đáp: “Trừ quả xoài—— sữa bò đi.”

Cuối cùng, Giang Tri Tân lấy hai chiếc pudding sữa. Phương Hiệt nhận lấy và cắn một miếng, vị ngọt và béo, màu trắng đục.

Cả hai đi bộ về nhà, một tay xách túi mua sắm và một tay cầm kem que. Bây giờ hơn sáu giờ chiều, Giang Tri Tân xách đồ vào phòng bếp, Phương Hiệt đi thay quần áo, ném đồng phục học sinh và một đống quần áo bẩn vào máy giặt, xoay người đi trở lại phòng bếp.

Giang Tri Tân đang rửa rau, Phương Hiệt đứng bên cửa nhìn một hồi, cảm thấy không thích hợp, liền hỏi: “Có muốn giúp không?”

Kỳ thật trình độ của cậu cũng chỉ dừng ở mức nấu mì, nhiều nhất là cậu đập một quả trứng vào. Lúc này, người bình thường nhất định phải nói “Không, đi nghỉ ngơi / học bài / xem TV”, nhưng Giang Tri Tân cũng không quay lại, chỉ đáp: “Đến đây vo gạo.”

Phòng bếp không lớn, Phương Hiệt lấy nồi cơm điện, theo hướng dẫn của Giang Tri Tân xúc hai bơ, mở nước và cẩn thận rửa hai lần.

Phương Hiệt vo gạo xong thì do dự, sau đó quay lại nhìn Giang Tri Tân

“Thêm bao nhiêu nước?”

Giang Tri Tân dừng lại, quay đầu nhìn Phương Hiệt.

“Em chưa từng nấu ăn ư?”

Cảm xúc trên mặt Phương Hiệt không thay đổi: “Chưa từng.”

Giang Tri Tân mở nước cho cậu, sau đó nói: “Hứng vào đi.”

Phương Hiệt còn chưa kịp phản ứng, nước đã mở. Giang Tri Tân “tsk” một tiếng rồi tắt nước, cầm tay Phương Hiệt đưa vào.

Bởi vì vừa rồi tay của Giang Tri Tân ngâm trong nước nên hơi lạnh, lúc bị anh nắm lấy, hơi mát dễ dàng thấm vào mu bàn tay Phương Hiệt.

“Mở tay ra.” Giang Tri Tân nói.

Hai tay hai người chồng lên nhau trên gạo trắng ngâm nước, khớp xương trên tay của Giang Tri Tân rất rõ ràng, khớp xương có chút kén mòm, rất sạch sẽ và mảnh mai.

Đặc biệt là rất trắng.

Phương Hiệt nhìn, cậu nghĩ, làn da của Giang Tri Tân trắng gần như như nước vo gạo.

… Có lẽ vì màu da của cậu nữa?

Thực ra Phương Hiệt không hề đen chút nào cả, nước da cậu màu lúa mì, nhưng cũng trông rất khác so với với đôi bàn tay của Giang Tri Tân.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Giang Tri Tân đã rút tay về.

“Em có thấy không? Không cần ngón tay, chỉ đưa ra mu bàn tay thôi.”

“…Ừm”



Phương Hiệt nấu cơm theo hướng dẫn của Giang Tri Tân, rồi quay sang nhìn người bên kia một lần nữa.

“Còn gì nữa không?”

“…Đi giặt giũ đi.” Giang Tri Tân thở dài “Để tôi làm cho.”

Giang Tri Tân nấu ăn giỏi thật, dù sao anh cũng đã lăn lội ở ngoài nhiều năm như vậy. Đối với bữa tối, anh làm món sườn chiên giòn, thịt bò thìa là, dưa chuột trộn mà Phương Hiệt yêu cầu, cộng với ba món súp mới.

Sau khi ăn xong, Phương Hiệt tự giác đi rửa bát, lúc ra ngoài thấy Giang Tri Tân đang định ra bar Vân Nhất, hỏi cậu có muốn đi cùng không.

“Không đâu” Phương Hiệt trả lời “Tôi còn phải làm bài tập về nhà.”

Giang Tri Tân cũng chỉ thuận miệng hỏi, không thể ngày nào anh cũng đưa Phương Hiệt đến quán bar, cười nói: “Được rồi, trở về mang bữa khuya cho em.”

Phương Hiệt đi tắm rồi trở về phòng, đeo tai nghe giải hai bộ đề thi. Độ khó không cao, cậu làm rất trôi chảy, khi vừa làm xong câu cuối, WeChat vang lên.

[Kỳ Hướng]: Cứu cứu cứu cứu

Kèm theo là bức ảnh, là một đề toán.

Phương Hiệt ấn vào, sau khi đọc nó khoảng ba phút, cậu bắt đầu viết.

Các bước giải quyết vấn đề của cậu rất gọn gàng, các bước nên viết ra không thừa một bước, khi tính được phương án cuối cùng, Phương Hiệt chụp ảnh và gửi cho Kỳ Hướng.

[Phương Hiệt]: Đề nào nữa?

[Kỳ Hướng]: Bài kiểm tra hàng tuần không ai làm được câu hỏi cuối cùng. Lão Trương tức chết, bắt mọi người làm lại hết.

[Kỳ Hướng]: Phương Tiểu Hiệt, vị thần vĩnh cửu.

[Phương Hiệt]: Gửi cho tao bản sao đầy đủ của bài kiểm tra hàng tuần, tìm lão Trương lấy, nói tao cần.

Kỳ Hướng ở bên kia gửi một nhãn dán ok và hỏi: Nay được nghỉ à

[Phương Hiệt]: Ừ, ở nhà, làm bài tập.

[Phương Hiệt]: Chú của mày cũng ở đó phải không?

Chú ư? Giang Tri Tân mà biết thể nào cũng đập cho trận.

Nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao Phương Hiệt lại muốn bật cười, cậu trả lời: Anh ấy đã đi chơi rồi.

[Kỳ Hướng]: Quan hệ giữa hai người có tốt không?

Bàn tay gõ chữ của Phương Hiệt dừng lại.

Liệu có tốt không? Nếu tính thì cũng không đến mức tệ.

Cuối cùng cậu nhắn về mấy từ “Không tệ lắm” mơ hồ.

[Kỳ Hướng]: Tốt rồi, dù sao đi nữa, gọi là như trước thi đại học xong đi, mày cố gắng củng cố mối quan hệ cho tốt, chiếu cố học sinh thi đại học cũng không dễ dàng, huống chi tính tình mày như chó, hiện tại loại người sống như Lôi Phong nhưng không nhiều lắm.

Phương Hiệt:……

Sau khi nói chuyện với Kỳ Hướng, Phương Hiệt duỗi người ra và tháo tai nghe của mình xuống.

Thật khó để cảm nhận thời gian trôi qua trong giờ làm bài tập, Phương Hiệt liếc nhìn đồng hồ, giờ đã gần mười giờ ba mươi. Xung quanh Không có tiếng nhạc, căn phòng vô cùng im lặng, cho phép Phương Hiệt nghe thấy tiếng động nhẹ từ phòng khách.

Cậu mở cửa, trong phòng khách chỉ bật ngọn đèn tường mờ mờ, Giang Tri Tân không biết đã về từ lúc nào, đang nằm trên ghế sô pha xem phim, trên bàn có hai hộp thịt xiên và bia.

Thấy cậu đi ra, Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn cậu: “Xong chưa?”

“Rồi”

Giang Tri Tân gật đầu, “Ăn khuya chứ? Đồ nướng.”

Quả thực cậu cũng có chút đói bụng, hơn nữa cậu thấy mình giải đề nhiều quá xuất hiện ảo giác—— trong ánh sáng mờ ảo, cậu thấy Giang Tri Tân ngồi xem phim một mình trông hơi cô đơn.

… Sống như Lôi Phong.

“Được.”

Phương Hiệt vào bếp lấy Coca, đi tới ngồi bên cạnh Giang Tri Tân.

Cả hai đều không lên tiếng, ánh sáng và bóng tối của màn hình liên tục thay đổi, đổ ập vào người họ, Phương Hiệt ngẩng đầu tập trung xem phim.

Phim mới bắt đầu kể về một nhóm sinh viên đại học đi thám hiểm và đến một ngôi làng hoang vắng- diễn viên lạ quá, phim mạng giá rẻ?

Họ vừa vào làng và thấy có một cái quan tài ở cửa làng …

Có Sinh viên đã chết —— có, người, chết,.

Cuối cùng Phương Hiệt cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“… Đây là phim kinh dị?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv