Sáng hôm sau là giao thừa.
Phương Hiệt mở mắt, nhấc điện thoại lên xem thời gian, giờ là bảy giờ. Cậu gửi cho Giang Tri Tân một tin nhắn “Chúc mừng năm mới” trước rồi mới đứng dậy tắm rửa.
Mãi gần đến giờ ăn trưa điện thoại di động của Phương Hiệt mới đổ chuông hai lần, cuối cùng Giang Tri Tân cũng đã trả lời.
Anh gửi cho Phương Hiệt một khoản tiền số 888, kèm theo một câu “Tiền mừng tuổi.”
Vui vẻ một lúc, Phương Hiệt nhận tiền rồi gửi tin nhắn: Cảm ơn người yêu.
Giang Tri Tân trả lời: Không có chi, chuyện người yêu nên làm.
Phương Hiệt: Anh đang làm gì vậy?
Giang Tri Tân: Đi siêu thị với Cố Tuần và Chu Hồng Hai đứa đang bàn bạc xem nên mua bơ hay dầu trong để làm nguyên liệu cả nửa tiếng đồng hồ rồi, dì bán hàng bán nguyên liệu làm lẩu chắc đang rủa thầm trong lòng hai câu “ngu ngốc”
Phương Hiệt buồn cười, Giang Tri Tân hỏi cậu tối nay ăn gì.
Cá hấp, tôm chiên dầu, súp gà, thăn kho, măng xanh xào … Phương Hiệt nhắn lại nhiều món rồi lại nhắn: Mẹ em làm.
Giúp việc đã về quê, lúc trước toàn Phương Thừa Lâm đảm nhận bữa tối trước giao thừa, Chu Linh phụ giúp. Sáng sớm nay Phương Hiệt xuống lầu thấy Chu Linh đã bận rộn một mình trong bếp.
Cậu đi vào giúp rửa rau, lại bị Chu Linh bảo ra ngoài quét dọn.
Phương Thừa Lâm không dám vào bếp, ra ngoài tưới hoa cây cỏ ngoài sân, làm xong một mình lại đi dán lưới cửa sổ một mình, làm xong lưới cửa sổ thì tự khác cầm câu đối đi ra cửa.
Một mình dán câu đối rất khó, lên xuống căn chỉnh cũng không dễ dàng, cửa trước nhà Phương Hiệt hơi cao, Phương Thừa Lâm lấy một cái ghế đẩu trèo lên leo xuống để so sánh.
Phương Hiệt nhìn một lúc, cuối cùng đi đến giúp căn đáy của câu đối.
“Được rồi.” Phương Hiệt nói.
Lúc đầu Phương Thừa Lâm hơi giật mình, sau đó có chút vui vẻ, dán câu đối xong, ông bước xuống ghế, Phương Thừa Lâm phủi nhẹ tay mình rồi cười nói: “Lát nữa mua một tí pháo hoa, đêm nay chơi pháo hoa trong sân, khi còn bé con rất thích pháo hoa.”
Phương Hiệt không nói mà chỉ gật đầu nhẹ.
Mặc kệ thế nào…… Hôm nay là đêm giao thừa.
Qua đêm nay rồi nói sau.
Bữa tối giao thừa của Phương Hiệt hơi muộn, về cơ bản là chỉ bắt đầu lúc bảy giờ. Buổi chiều Phương Hiệt đã làm xong bài, thời gian hơi sớm. Mỗi đài trên TV đều rộn rã tiếng cồng, tiếng trống và tiếng pháo. Xung quanh toàn tiếng nhạc nền như vậy, Phương Hiệt dựa vào ghế sofa, sau đó gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân.
“Cố Tuần với Chu Hồng đã mua pháo hoa với giá gần 1.000 nhân dân tệ, dự định tối nay đốt chúng ở quảng trường chung cư.” Giang Tri Tân gửi một tin nhắn cho Phương Hiệt. “Tôi sợ rằng đốt được một nửa thì có người xuống tẩn hai đứa nó.”
Phương Hiệt buồn cười trả lời: “Vậy anh có hỗ trợ hai người họ không?”
“Dẹp đi, mất mặt lắm.”
“Ông chủ kiểu gì không biết.”
“Nếu tôi không phải ông chủ thì tôi đánh hai đứa nó từ khi mua nước lẩu rồi.”
“Tiểu Hiệt.” Chu Linh đứng đằng sau vỗ lưng Phương Hiệt: “Đang nhắn tin với ai thế?”
Phương Hiệt đột nhiên không kịp phòng ngừa, giật mình theo bản năng tắt luôn điện thoại mới trả lời: “Giang Tri Tân.”
“Mẹ còn tưởng nhắn với con bé nào, trông vui vẻ như vậy.” Chu Linh cười nói.
Phương Hiệt chưa kịp trả lời, Chu Linh đã xua tay nhanh chóng sai: “Giúp mẹ đi siêu thị mua mấy chai gia vị, mua xong về nhà rửa tay ăn cơm luôn.”
“Con biết rồi.” Phương Hiệt đáp.
Rời khỏi nhà, Phương Hiệt gửi tin nhắn cho Giang Tri Tân một câu rồi đi bộ đến siêu thị bên ngoài khu đô thị.
Trời gần tối Phương Hiệt gia vị xong, chậm rãi đi về nhà. Đường đi vắng lặng, trên đường chỉ có gió nhẹ, lúc này chắc mọi người đều đang ăn giao thừa ở nhà.
Phương Hiệt mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo không biết bắn từ đâu, nổ lách tách, rất vui tai, Cách đây không xa còn có tiếng hát.
Chúc mừng năm mới, năm mới hạnh phúc, tôi chúc tất cả các bạn một năm mới hạnh phúc-
Rất dễ nghe, Phương Hiệt ngâm nga vài câu trong gió lạnh.
Sau một vài phút, Phương Hiệt ngẩng đầu lên, thấy cửa nhà, cậu nhanh chóng bước vào.
Vừa mới đóng cửa, Phương Hiệt nhìn thấy đèn phòng khách bật, có cả tiếng “loảng xoảng” rất to.
Âm thanh đập vỡ cái gì đó.
Trong lòng Phương Hiệt nhảy lên, tăng tốc chạy vào trong nhà.
Phòng khách và phòng ăn liên thông, không có vách ngăn. Bước vào phòng khách, Phương Hiệt nhìn thấy Chu Linh tức giận đứng ở bàn ăn. Bên người cạnh là Phương Thừa Lâm đang kinh hoàng hoảng sợ.
Đứng giữa phòng khách là Địch Uyển đang khóc thảm thiết.
Tóc tai Địch Uyển loà xòa lôi thôi, vì quá xúc động lên nhìn cô ta trông rất kinh khủng, giọng điệu cực kỳ kích động.
“Làm sao? Tôi bảo ông đi đón giao thừa cùng con trai thì sai à?!”
Nhìn thấy Phương Hiệt bước vào, Địch Uyển lập tức quay lại chỉ vào Phương Hiệt, giọng gần như vỡ oà: “Ông nghĩ mình chỉ có cậu con trai này đúng không? Phương Thừa Lâm! Đừng quên ông còn có một cậu con trai đang nằm viện đón Tết Nguyên Đán! Mới sáng nay qua cơn nguy kịch! Giờ này còn muốn gia đình đoàn viên à? Nằm mơ!!”
Chu Linh tái mặt tức giận, chỉ vào Phương Thừa Lâm nói: “Đưa cô ta ra ngoài.”
Phương Thừa Lâm lập tức đi về phía Địch Uyển, cố gắng giúp đỡ lên.
“Ra ngoài hãng nói…”
“Ra ngoài nói cái gì!” Địch Uyển đẩy Phương Thừa Lâm, quay đầu lại và nhìn chằm chằm Phương Hiệt với đôi mắt đã sưng lên vì khóc, đi gần đến cậu.
“Phương Hiệt, cậu có muốn đi cùng chúng tôi để gặp em trai của cậu không? Nếu cậu đồng ý cứu nó sớm thì nó sẽ sớm khoẻ rồi, sẽ không có chuyện đêm giao thừa phải nằm chăm sóc đặc biệt— ”
Chu Linh tức giận cầm cái bát trên bàn ăn đập xuống sàn: “Cút ngay! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát! ”
Phương Hiệt bước tới ôm Chu Linh, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Phương Thừa Lâm.
“Kéo cô ta ra.”
Phương Thừa Lâm đi gần hai mẹ con cậu, lo lắng giải thích: “Bố thật sự không ngờ cô ấy lại tới…”
Địch Uyển giễu cợt: “Đương nhiên sẽ không ngờ…ông còn có thể nghĩ đến thằng con trai đang nằm viện của mình sao?”
“Địch Uyển!”
“Tôi nói sai à? Trong lòng ông chỉ có vợ và con trai mình thôi! Có bao giờ ông nghĩ đến tôi và An An không?” Địch Uyển quay lại nhìn Chu Linh chằm chằm.
“Chị gọi cảnh sát đi, để cảnh sát đến xem mấy con sói không phổi nhà chị——”
“Câm miệng.”
Phương Hiệt chỉ thẳng Địch Uyển, giọng điệu lạnh lùng: “Con trai cô vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ cô. Quay về đi, nói thêm câu nữa tôi thề hôm nay cô sẽ không gặp được nó.”
Địch Uyển đang định nói thì bị nghẹn, Phương Hiệt quay lại nhìn Phương Thừa Lâm.
“Lúc mới về không phải muốn nói chuyện à, bây giờ nói chuyện luôn đi.”
Phương Thừa Lâm chưa kịp phản ứng, Phương Hiệt đã nói tiếp.
“Thứ nhất, tôi tuyệt đối không thể hiến tủy cho con trai ông. Gọi tôi là kẻ máu lạnh, vô đạo đức, ngu dốt – gì cũng được, tùy.”
“Thứ hai, ông và người phụ nữ này.” Phương Hiệt chỉ thẳng ông ta với Địch Uyển: “Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa. Một lần nữa là tôi sẽ gọi cảnh sát, đứa bé kia sẽ phải nằm viện một mình.”
Khuôn mặt không còn chút máu của Địch Uyển nhìn Phương Hiệt vừa khóc vừa chửi rủa: “Sao mày lại máu lạnh thế này, không sợ bị quả báo…”
“Đúng vậy, tôi rất máu lạnh.” Phương Hiệt gật đầu, thậm chí còn mỉm cười với cô ta: “Đừng có lo, nếu có quả báo, thì nó sẽ rơi vào người cô và Phương Thừa Lâm trước.”
Cậu quay đầu nhìn Phương Thừa Lâm, rồi chỉ tay về phía cửa: “Ngay bây giờ, kéo cô ta cút ra ngoài.”
Phương Thừa Lâm cuối cùng cũng kéo được Địch Uyển đi.
Nhà lộn xộn hết cả rồi, lúc Địch Uyển xông vào đập vỡ một ít bát đĩa, trên mặt đất đầy bát đĩa vỡ và xương sườn, cá hấp …
Phương Hiệt dùng chổi quét sạch, sau đó lau sàn. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Chu Linh ngồi trên ghế sô pha như đột nhiên bừng tỉnh, mỉm cười với Phương Hiệt.
“Mẹ đi hâm nóng thức ăn nhé?”
“Không cần đâu, vẫn còn nóng.” Phương Hiệt nói “Ăn trước đã.”
Buổi lễ hội mùa xuân trên TV đã bắt đầu, Mc vui mừng nói chuyện, chúc người dân cả nước một năm mới hạnh phúc. Phương Hiệt và Chu Linh ngồi trên bàn ăn, họ hoàn thành bữa ăn trong im lặng, xem TV một lúc.
Chưa đến mười giờ, Chu Linh đứng dậy: “Mẹ hơi buồn ngủ, muốn về phòng ngủ trước, con—”
“Con về phòng học” Phương Hiệt trả lời ngay lập tức.
“Không sao, cứ nghỉ một ngày.” Chu Linh cười, “Xem TV hoặc ra ngoài đi dạo.”
Phương Hiệt lắc đầu rồi cùng Chu Linh lên lầu. Lúc Chu Linh chuẩn bị trở về phòng, Phương Hiệt đã gọi “Mẹ.”
“Chúc mừng năm mới.”
Chu Linh ngạc nhiên, sau đó mắt lập tức đỏ lên. Cô nhanh chóng quay đầu lại, giọng mũi nghẹn đặc “ừm”
“Chúc mừng năm mới.”
Trở về phòng rồi, Phương Hiệt còn chưa tắm rửa thậm chí còn chưa thay quần áo, nhào tới luôn trên giường, lật người lấy tay che mắt.
Ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa, âm thanh rất lớn, có tiếng cười nói của trẻ con, nhốn nháo ồn ào. Tiếng hát mà vừa nãy cậu nghe thấy trên đường chắc ở gần đây, nó vẫn đang bật liên tục.
Chúc mừng năm mới, năm mới hạnh phúc, tôi chúc tất cả các bạn một năm mới hạnh phúc, chúng tôi hát, chúng tôi nhảy, chúc tất cả các bạn một năm mới hạnh phúc …
Phương Hiệt nằm trên giường, từ từ hít thở.
Điện thoại rung Phương Hiệt cũng không thèm nhúc nhích, sau năm sáu phút cậu mới ngổm dậy lấy điện thoại, bấm xem.
Giang Tri Tân gửi một đoạn video ngắn qua, Chu Hồng và Cố Tuần đang đốt lửa từ xa, lúc lửa bùng cháy thì chạy tới bên này. Sau đó máy ảnh di chuyển lên bầu trời, pháo hoa ầm ầm bay lên không trung, nổ từng cái một.
Phương Hiệt xem video 5,6 lần mới trả lời tin nhắn.
“Họ không bị đánh đâu đúng không?”
“Chưa đâu, hàng xóm chung cư rất tốt bụng.”
Phương Hiệt mỉm cười, Giang Tri Tân lại gửi một tin nhắn qua.
“Người yêu anh đang làm gì đó?”
Phương Hiệt suy nghĩ một chút, trả lời: “Ngủ.”
Qua vài giây, Giang Tri Tân gọi điện qua luôn.
Vừa bắt máy, giọng cười nói xen lẫn tiếng pháo hoa, tiếng cười đùa cùng nhau truyền vào tai Phương Hiệt.
“Em đi ngủ sớm vậy?”
Giang Tri Tân cười nói, vẫn hờ hững nhưng rất dịu dàng. Mũi của Phương Hiệt đột nhiên đau nhức, phải mất một lúc sau cậu mới phản ứng lại.
“Buồn ngủ.”
Nụ cười trên mặt Giang Tri Tân cứng lại rồi từ từ biến mất. Anh tìm một nơi yên tĩnh, gọi: “Phương Hiệt?”
“Ừm”
“Sao vậy?”
“Không sao hết.” Phương Hiệt kìm nén cảm xúc một chút, không muốn anh nghe thấy. “Chúc mừng năm mới.”
Giang Tri Tân trầm mặc vài giây mới nói: “Ừm”
“Anh có biết lễ phép không?” Phương Hiệt đang có tâm trạng không tốt, nhưng giờ lại bị Giang Tri Tân chọc cười.
“Không phải giờ nên chúc em năm mới vui vẻ à?”
“… Vâng thưa em.” Giang Tri Tân rõ ràng vừa thở dài, rồi nói, giọng điệu như đang đọc một bài văn.
“Sợ đêm giao thừa em có nhiều lời chúc, không nhìn thấy lời chúc của tôi…”
“Hôm nay là ba mươi.” Phương Hiệt nghe được nửa thì bật cười: “Giang Tri Tân, anh bị bệnh rồi.”
Giang Tri Tân “Chậc”, “Em có thể nghe tôi nói hết không?”
“Ừ” Mặc dù Giang Tri Tân không thể nhìn thấy nhưng Phương Hiệt vẫn gật đầu nén cười: “Anh nói đi.”
Đầu dây bên kia, Giang Tri Tân cười nói, nhưng lại nghiêm mặt nói lời chúc phúc: “Tôi sợ mùng một pháo nổ ồn ào em không nghe thấy tôi chúc phúc, cho nên giờ này giây này tôi nói câu này với em trước….”
“Tôi yêu em.”
Giang Tri Tân nhẹ nhàng nói.