Sau khi có kết quả thi vẫn là Giang Tri Tân đi họp phụ huynh cho Phương Hiệt, sau khi xong anh đưa Phương Hiệt đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
Cách đây vài ngày, Phương Hiệt bị cảm, mặc dù gần như sắp khỏi nhưng cổ họng cậu bị ho, có lẽ đã bị viêm. Giang Tri Tân chọn một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng, chọn một vài món hầm hấp, vị thanh đạm.
Cơm nước xong thì hai người đi siêu thị mua đồ rồi mới về. Giang Tri Tân đi tắm trước, Phương Hiệt buồn chán ngồi trên ghế sô pha bấm WeChat.
Kể từ hôm nay bắt đầu nghỉ tết. Mặc dù chỉ có 14 ngày, nhưng có còn hơn không, cuối cùng thì cũng được thở một hơi. Nhóm lớp rất hào hứng, có mấy người hỏi nhau có nên hẹn nhau ra ngoài đi chơi không, thảo luận rất chi là sôi nổi. Đường Dịch không còn cách nào khác hơn là dội một gáo nước lạnh nhắc nhở bọn họ chú ý an toàn, xin bố mẹ rồi hãng đi, nhớ làm bài tập…
Tiểu Đường Tăng vừa xuống ngựa, cả nhóm đột nhiên yên lặng. Từ Hàng chọc Phương Hiệt, gửi một cái biểu tượng cảm xúc “Sống không còn gì luyến tiếc”
Từ Hàng: Tớ sợ tiểu Đường Tăng lắm, đi chơi không bạn cùng bàn? Mấy đứa cùng lớp bọn mình.
Phương Hiệt trả lời: Đi đâu.
Từ Hàng: Quanh đây thôi nè, đi mật thất, nướng thịt, suối nước nóng. Vẫn chưa quyết định, cậu có đi không?
Phương Hiệt còn chưa kịp phản ứng, Từ Hàng đột nhiên gửi đến một câu: Ồ, đúng rồi, nhà cậu không ở Thiệu Giang, Tết nhất cậu phải về nhà.
Phương Hiệt khẽ cau mày, tay dừng lại trên thanh soạn tin nhắn.
Thật ra cậu cũng nghĩ kì nghỉ này mình phải về nhà, dù gì cũng qua một học kỳ, lại còn tết nhất…
Cậu không muốn về.
Một là vì nếu về nhà, cậu phải đối mặt với mớ hỗn độn không thể tránh kia, hai là cậu không muốn rời xa Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân không còn người nhà, cậu không muốn để anh một mình đón năm mới ở Thiệu Giang.
Cuối cùng, cậu mơ hồ đáp lại Từ Hàng một câu “Chắc vậy.”
Như có thần giao cách cảm nào đó, Phương Hiệt vừa trả lời xong tin tức của Từ Hàng, điện thoại liền rung lên hai lần, có tin mới đến.
Là Châu Linh, mẹ của cậu.
Từ Hàng vẫn lải nhải, còn kể mẹ mình đi họp phụ huynh về suýt nữa khóc lóc đi bái phật vì cậu ta thi được hạng trước 200 người. Phương Hiệt tạm thời thoát khỏi hộp trò chuyện của Từ Hàng và nhấp vào tin nhắn của Chu Linh.
Mẹ: Tiểu Hiệt, mẹ nghe Tri Tân nói hôm nay con được chính thức được nghỉ lễ phải không?
Phương Hiệt: Vâng.
Mẹ: Tốt quá. Mẹ mua vé máy bay ngày mốt cho con về quê ăn tết sớm.
Phương Hiệt sững người một lúc, nhanh chóng gõ chữ: Mẹ đặt cho con rồi à?
Một lúc sau Chu Linh ở đầu dây bên đó nhắn lại: “Vé Tết không dễ mua, mẹ hỏi Giang Tri Tân ngày nghỉ của con rồi đặt ngày mốt. Có chuyện gì à, có cần đổi không?”
Cũng không có gì. Ngày lễ khó mua vé, mẹ mua vé cho con trai là chuyện bình thường. Phương Hiệt im lặng một lúc, trả lời: “Còn Giang Tri Tân thì sao?”
Chu Linh cũng rất bất lực: “Mẹ cũng hỏi nó có muốn cùng đến Triều Thành ăn tết không thì Giang Tri Tân bảo tết âm có việc nên không đi được, mẹ thuyết phục vài lần nhưng không nghe, con khuyên thử xem.”
Phương Hiệt nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, cuối cùng trả lời: “Con biết rồi.”
Nhắn xong thì Giang Tri Tân bước ra khỏi phòng tắm.
Anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu be, tay cầm khăn lau tóc, vừa tắm xong nên trông anh rất lười biếng. Anh bước đến phòng khách, Giang Tri Tân ngồi trên ghế sofa và nói với Phương Hiệt: “Đi tắm đi.”
“Chờ lát nữa đi.”
Phương Hiệt quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân, Giang Tri Tân cảm nhận được ánh mắt của cậu, hai người nhìn nhau vài giây.
“Có chuyện gì hửm?”
“Mẹ vừa gọi cho em.” Phương Hiệt nói, “Bảo rằng ngày mốt đã đặt vé máy bay cho em để em về thành phố ăn Tết.”
Giang Tri Tân sửng sốt, mấy ngày trước, anh nhận điện thoại của Chu Linh, chị hỏi Phương Hiệt khi nào thì được nghỉ, không ngờ chị ấy lại nhanh như vậy.
“Mẹ em nhớ em rất nhiều.” Giang Tri Tân nói.
Giọng điệu của Giang Tri Tân rất hờ hững, Phương Hiệt nhìn anh suýt thốt lên – Anh có muốn sang Triều Thành đón tết cùng em không?
Nhưng Phương Hiệt không hỏi.
Cậu muốn đón năm mới với Giang Tri Tân, nhưng trước khi cậu nói, cậu lại nghĩ về một đống việc trong gia đình cậu.
Phương Thừa Lâm, Địch Uyển, đứa con ngoài giá thú, những người biết chuyện gia đình của họ …Kể cả khi tết đến, những chuyện này sẽ không dừng lại mà giống như những quả bom không biết nổ khi nào, khắp nơi đều có bãi mìn.
Nếu như trước đây không có chuyện gì xảy ra, Phương Hiệt nhất định sẽ kéo Giang Tri Tân về ăn Tết, nhưng bây giờ, cậu không thể để anh chịu cùng được.
Lời nói của Phương Hiệt quay cuồng trên đầu lưỡi, và cuối cùng trở thành: “Vậy thì anh đón năm mới một mình ở Thiệu Giang?”
“Không một mình.” Giang Tri Tân mỉm cười, “Chu Hồng là người địa phương, Cố Tuần sẽ không về nhà. ..và một vài người bạn mà tôi biết nữa.”
Phương Hiệt thoải mái hơn một chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy Giang Tri Tân ở rất xa mình, cậu cảm thấy hơi khó chịu khi anh trải qua năm mới mà không có gia đình bên cạnh. Cậu dựa lưng vào ghế sô pha và không nói gì, nhưng Giang Tri Tân lại mỉm cười.
“Được rồi, không cần phải lo nhiều như thế. Lần sau có cơ hội tôi sẽ đi, được không?”
“Đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cùng nhau trở về đi. ”
Giang Tri Tân vốn vừa nói chuyện vừa lau tóc, động tác trên tay đột ngột dừng lại khi nghe được câu này. Anh nhìn Phương Hiệt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng Giang Tri Tân biết những lời của cậu có nghĩa là gì.
Sau một lúc, Giang Tri Tân mỉm cười, chậm rãi nói: Đã biết, đến lúc đó rồi tính.
Ngày hôm sau Phương Hiệt không đi đâu hết, thu dọn đồ đạc ở nhà. Vé là chín giờ sáng, Giang Tri Tân lái xe đưa cậu đến sân bay, sau đó đến cổng kiểm tra an ninh.
“Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Em biết.” Phương Hiệt cầm hành lý quay lại nhìn Giang Tri Tân, sau đó nhìn xung quanh.
Xung quanh không có người, Phương Hiệt đứng yên ở điểm kiểm tra an ninh, nhìn Giang Tri Tân thở nhẹ ra.
“Thức khuya ít thôi, bia thuốc ít thôi. Ăn sáng đúng giờ, không được ngủ đến trưa. Sau bữa tối phải dắt bánh trôi đi dạo, có việc gì thì phải nhắn cho em ngay, gần bắt đầu đi học thì em quay lại…”
Giang Tri Tân bật cười, ngắt lời Phương Hiệt: “Trước đây anh không thấy em nói nhiều như vậy.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri nhấn mạnh câu cuối cùng: “Và nhớ dành thời gian nhớ em nữa.”
Giang Tri Tân nhìn chằm chằm Phương Hiệt cười, nghe cậu nói một tràng nghiêm túc, cho đến câu cuối cùng, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Lãng mạn thế, học từ đâu ra vậy hửm?”
“Tự mình biết, lãng mạn của một học bá.” Phương Hiệt đáp.
Đến giờ kiểm tra an ninh rồi, Giang Tri Tân cười xong, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Phương Hiệt, cuối cùng thì thầm: “Người yêu ôm anh một cái nào.”
Phương Hiệt không chút do dự buông hành lý ra, ôm lấy Giang Tri Tân.
Cậu cảm thấy từng tế bào trong toàn thân đang kêu lên “Không muốn đi, không muốn đi.” Cậu bị Giang Tri Tân ôm chặt đến nỗi như cuối cùng anh đã tìm được nhà, tất cả mọi thứ dường như đều im lắng.
Giang Tri Tân như máy lặp lại một lần: “Tôi hiểu rồi, cố gắng không hút thuốc, uống rượu, thức khuya, và—”
“Bớt chút thời gian nhớ đến em.” Phương Hiệt nói.
“Không cần bớt chút thời gian, bây giờ tôi cũng đang rất nhớ em rồi.” Giang Tri Tân trả lời.
Anh ôm Phương Hiệt, xoa đầu cậu, trầm giọng nói.
“Đi thôi, chờ em quay về.”
Phương Hiệt nhắm mắt lại, ôm chặt Giang Tri Tân vài giây rồi thả tay ra.
“Đi đây.”