Bắt đầu từ hôm nay, Phương Hiệt không còn là “đứa nhóc” hay “em trai” hoặc “con trai tôi” khi Giang Tri Tân nói đùa nữa, mới giây trước đây thôi, Giang Tri Tân gọi cậu là “bạn trai.”
Trên suốt quãng đường về, Phương Hiệt vừa cảm thấy choáng, nhịp tim đập dồn dập hết đợt này đến đợt khác.
Còn đầu cậu thì không nghĩ được gì hết, ngoại trừ câu nói lặp đi lặp lại “Cứ như vậy…mình với Giang Tri Tân đã ở bên nhau?”
Có thể là do chuyện quá thuận lợi nên cậu cảm thấy không chân thực.
Đường xuống dốc trơn trượt, Giang Tri Tân lái xe chậm rì, đến hơn 8 giờ tối mới vào đến nhà. Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt.
“Em vào trước đi, tôi đi sang Vân Thất.”
“Em…” Phương Hiệt lấy lại tinh thần, ngập ngừng một lúc rồi lại không nói gì.
Đêm nay là lễ giáng sinh, Vân Thất rất nhiều khách, Phương Hiệt biết mình có thể không giúp được nhiều, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ở cùng Giang Tri Tân thôi.
Rõ ràng trước kia vẫn như vậy, vẫn bình thường. Giang Tri Tân ở Vân Thất, còn cậu một mình đọc sách ôn tập ở nhà… nhưng hôm nay lại khác.
Hôm nay cậu vừa tỏ tình với Giang Tri Tân, anh vừa đồng ý lời tỏ tình của cậu, còn gọi là “bạn trai …” Dù sao thì Phương Hiệt cũng không muốn tạm biệt Giang Tri Tân.
Trong lúc cậu đang ngập ngừng, Giang Tri Tân ngồi bên cạnh cười nhẹ.
“Nói xem nào, em muốn gì thì nói thẳng?” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một cái: “Không muốn về nhà đúng không?”
Phương Hiệt đáp: “Hơi chút…”
Giang Tri Tân mỉm cười bảo: “Chắc tôi hơi tàn nhẫn….. nhưng bạn học Phương Hiệt này, cả chiều em không ôn gì rồi, kỳ thi đại học không còn xa nữa đâu, phải không?”
Vừa là Bạn trai vừa phải đôn đốc việc học hành nữa, Giang Tri Tân tự ngưỡng mộ bản thân mình.
Phương Hiệt trả lời: “Ừ, chưa đến hai trăm ngày nữa—”
“162 ngày.” Giang Tri Tân tiếp tục.
“…” Phương Hiệt lập tức quay lại nhìn Giang Tri Tân.
Anh cười nói: “Nhớ hộ em.”
Phương Hiệt nín họng, cuối cùng ngả người về phía sau, mỉm cười thở dài.
Thật không dễ gì, Giang Tri Tân.
“Được rồi- Hôm nay em chưa học từ vựng.”
Đến giờ phút này vẫn nhớ là mình chưa học từ vựng, giờ đến lượt Giang Tri Tân ngạc nhiên, anh đang đợi đèn đỏ, quay sang nhìn Phương Hiệt bảo: “Phương Tiểu Hiệt vâng lời quá.”
Phương Hiệt nhìn anh, Giang Tri Tân ngay lập tức thay đổi lời của mình: “Người yêu vâng lời quá.”
“Tàm tạm, học sinh giỏi tự giác học tập.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân vui vẻ, cuối cùng cũng đưa Phương Hiệt đến cổng chung cư. Lúc Phương Hiệt xuống xe, Giang Tri Tân dặn: “Tôi nghĩ tối nay mình sẽ về muộn, em nhìn thời gian rồi nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Biết rồi.” Phương Hiệt không rời đi, cách lớp cửa kính nhắc nhở: “Lái xe từ từ thôi.”
“Rồi.” Giang Tri Tân cười “Vào đi.”
Sau khi đến Vân Thất, Giang Tri Tân thấy bó hoa vẫn còn trong xe, Phương Hiệt quên lấy nó lên. Anh không muốn để hoa lại trong xe, do dự vài giây rồi mang thẳng vào Vân Thất.
Vân Thất có rất nhiều khách, cả Cố Tuần với Chu Hồng đều đang chạy món. Giang Tri Tân đặt hoa lên quầy rượu rồi dọn chiếc bàn khách vừa đi, lại bưng rượu thêm cho hai bàn. Mãi lúc sau mới có thời gian nghỉ ngơi.
“Tìm thêm vài người, ba người không đủ.” Giang Tri Tân nói.
“Được rồi, chỉ trong khoảng thời gian này thôi, thuê người làm xoay ca.” Cố Tuần vừa nói vừa đi đến quầy bar, nhìn thoáng thấy bó hoa.
“Gì đây? hoa cưới ư?” Cố Tuần nhìn Giang Tri, giỡn chơi: “Hôm nay anh kết hôn à?”
Giang Tri Tân uống một hớp nước khoáng, đáp: “Phương Hiệt đưa.”
“Ồ, hôm nay là ngày của bố à?”
Cố Tuần thuận miệng hỏi linh tinh, đầu chợt nhảy số, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Giang Tri Tân, nụ cười trên mặt càng ngày càng to, vẻ mặt nguy hiểm.
“Chuyện gì thế này?”
“Gì mà chuyện gì thế này?”
“Chậc, anh đừng giả ngu nhá” Cố Tuần đáp.
Giang Tri Tân cười một lúc lâu, cuối cùng trả lời: “Phương Hiệt tỏ tình, anh đồng ý, hết.”
“…. Phương Hiệt đỉnh thế, không hổ là trai ngầu.” Cố Tuần nhìn Giang Tri Tân, cười toe toét bảo: “Cuối cùng anh cũng đồng ý rồi, em còn tưởng anh sẽ đấu tranh tư tưởng một thời gian nữa chứ?”
“Bây giờ anh còn đang rối lắm đây.” Giang Tri Tân cười cười nói: “Có thể nhất thời xúc động, dù sao anh cũng cảm thấy yêu đương cũng được…cứ đi một bước rồi xem sau này thế nào.”
Mỗi nhịp tim của anh dành cho Phương Hiệt không ngừng tích lũy, tối hôm nay Phương Hiệt tặng anh bó hoa, nhịp này một chớp hoá thành xúc động.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, anh phải giải quyết vấn đề trước Phương Hiệt, cố gắng không để Phương Hiệt tiếp xúc với những tình huống xấu. Hoặc tệ hơn nữa, có thể hai người sẽ không thể đối mặt với những điều đó.
Mặc dù nghĩ như vậy nghe có vẻ bi quan … nhưng anh cần phải tính đến mọi chuyện.
Nhưng lúc này anh không hối hận vì sự bồng bột của mình.
Vì anh thật sự rất thích Phương Hiệt.
Phương Hiệt học thuộc từ vựng xong thì làm đề, thời gian trôi qua rất nhiều rồi nhưng Giang Tri Tân vẫn chưa về.
Chắc hẳn tối nay rất nhiều việc.
Phương Hiệt khởi động người một chút, sau đấy giải hai bài toán. Vừa viết xong câu trách nhiệm thì WeChat đổ chuông, Phương Hiệt ngẩng đầu nhìn qua thông báo, hiển thị tên Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân: “Ngủ chưa?”
Phương Hiệt: “Chưa.”
Giang Tri Tân: “Chờ tôi đấy à?”
Phương Hiệt cười một chút: “Ừ.”
Giang Tri Tân: “Tôi ở bên này lúc nữa, em ngủ trước đi.”
Cách vài giây, lại gửi thêm tin nữa:
“Lúc tôi về mà em chưa ngủ thì biết tay tôi, nghe chưa?”
Giang Tri Tân biết tính tình của Phương Hiệt, cho dù anh nói về muộn thì Phương Hiệt vẫn sẽ đợi. Nhưng ngày lễ này, quán bar hai ba giờ chưa vơi khách, anh không cảm thấy yên tâm nên nhắn lại.
… Đanh đá thế, đúng là anh Giang.
À, không, giờ đằng ấy người yêu mình rồi.
Phương Hiệt mỉm cười đọc tin nhắn của Giang Tri Tân một lúc, cuối cùng đặt bút xuống và trả lời.
“Đã rõ.”
Phương Hiệt không biết Giang Tri Tân về lúc nào, dù sao, tận trưa hôm sau anh mới tỉnh. Lúc cậu ra khỏi phòng ngủ, anh còn chào: “Sớm”
Sớm gì nữa, cậu sắp làm xong mấy tờ đề rồi…
Phương Hiệt gật đầu, “Sớm.”
Ăn cơm trưa xong Giang Tri Tân không ra khỏi cửa, ở phòng khách chơi Anipop. Phương Hiệt cơm nước xong nghỉ ngơi nửa giờ, rồi đi vệ sinh rửa mặt lại để mình tỉnh táo một chút.
Ban đầu cậu định chiều làm xong hai bộ đề. Nhưng Giang Tri Tân đang ở phòng khách, Phương Hiệt nghĩ một chút, suy nghĩ có nên ngồi cạnh đối phương giải đề hay không.
Tuy rằng trước đây cũng chỉ có một mình cậu ở trong phòng ôn bài, nhưng bây giờ Phương Hiệt muốn ở bên cạnh Giang Tri Tân … Âm thanh trò chơi không ảnh hưởng đến cậu, nhưng giờ đột nhiên ngồi làm bài trước mặt đối phương à? cố ý quá.
Ước chừng Phương Hiệt đã đứng ở cửa quá lâu, Giang Tri Tân đang nằm trên sô pha chơi một ván, quay nhìn cậu.
“Em đang làm gì ở đấy thế?”
“Em muốn làm hai bộ đề… nhưng ngồi trong phòng hơi chán.” Phương Hiệt nói.
“À” Giang Tri Tân gật đầu, sau đó nói: “Mang ra đây làm.”
Lòng dạ Phương Hiệt lập tức nhẹ nhàng, vào phòng cầm cặp sách trở lại phòng khách, lấy đề và bút.
Bàn phòng khách hơi lùn, vì vậy Phương Hiệt chỉ lấy một cái gối rồi ngồi trên đất, dựa lưng vào ghế sofa. Phía sau là Giang Tri Tân đang nghịch điện thoại, chỉ cần cậu nghiêng đầu là có thể nhìn thấy anh.
Bánh trôi vờn quanh Phương Hiệt, thỉnh thoảng tò mò “meo” một tiếng, Giang Tri Tân gọi nó:
“Lại đây, đừng quấy rầy anh trai mày.”
Bánh trôi lập tức nhảy lên ghế sô pha, leo đến bên cạnh Giang Tri Tân. Phương Hiệt mỉm cười, cúi đầu xuống và bắt đầu giải đề một cách nghiêm túc.
Giang Tri Tân chuyển điện thoại sang im lặng và chơi tiếp. Ván cuối hơi khó, hết năng lượng không chơi được tiếp, anh đặt điện thoại xuống ngắm Phương Hiệt đang làm đề.
Phương Hiệt khẽ cúi đầu, đôi mắt nhìn vào quyển bài tập, cây bút trên tay không ngừng di chuyển, trông cực kỳ nghiêm túc. Gặp phải đề khó sẽ thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lúc đó sẽ đảo cây bút trên tay hai lần, cuối cùng nằm chắc trong tay.
Rất tập trung, rất …ngon trai nữa.
Giang Tri Tân cười cười, không thèm nhìn nữa.
Một khi đã tập trung, thời gian sẽ trở nên rất nhanh. Phương Hiệt viết xong hai bộ đề, quay đầu lại và nhìn cặp sách của mình.
Ở bên cạnh đầu Giang Tri Tân, nếu muốn lấy thì phải đứng dậy tiến lên hai bước.
Giang Tri Tân thấy cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hiệt hỏi: “Em muốn gì?”
“Tham khảo đáp án, đối đề.” Bị Giang Tri Tân hỏi nên Phương Hiệt lười đến không muốn đứng lên nữa. Cậu ngửa đầu dựa vào trên sô pha, cho mình nghỉ ngơi vài giây.
“Nó nằm trong cặp sách, tập sách có bìa màu xanh lam, hơi giống cuốn này em đang làm này.”
Giang Tri Tân cầm cặp sách của Phương Hiệt, vừa nghe Phương Hiệt mô tả vừa lật tìm quyển sách cho cậu, đột nhiên dừng lại:
“Anh tìm thấy nó chưa?” Phương Hiệt hỏi.
“… Không, nhưng tôi muốn hỏi em.” Giang Tri Tân quay lại nhìn Phương Hiệt, trên miệng nở một nụ cười.
“Vì em bảo tôi lấy nên tôi không phải là xâm phạm quyền riêng tư của thiếu niên nhỉ?”
Phương Hiệt cảm thấy có gì đó không ổn, cậu ngồi thẳng người nhìn Giang Tri Tân: “Không tính — anh làm sao vậy. Gì đấy?”
“Ồ.” Giang Tri Tân mỉm cười, gật đầu, lôi ra một đống đồ sặc sỡ từ trong cặp sách của cậu.
“Vậy tôi có thể hỏi đây là cái gì không?”
Đó là một xấp phong bì màu hồng, đỏ và xanh, màu sắc phong phú. Một số hình vuông, một số gấp lại thành hình trái tim …
Là thư tình đêm giáng sinh của Phương Hiệt, cậu để quên ở ngăn bàn quên xử lý.
“Bạn nữ trường em…có lòng thật đấy.” Giang Tri Tân cười nhìn Phương Hiệt.