Thời gian đèn đỏ là 120 giây, tức là đúng hai phút. Trong vòng hai phút, tâm trí của Phương Hiệt như vừa trải qua một cơn bão, nó trống rỗng.
Mãi cho đến khi nhảy sang đèn xanh, Giang Tri Tân lái xe được một quãng, đầu óc của Phương Hiệt mới tỉnh táo trở lại.
“Không phải——”
Phương Hiệt thấy não mình bị những lời nói của Giang Tri Tân làm sốc. Cậu quay sang nhìn Giang Tri Tân, khi cổ họng như muốn thắt lại.
“Ý… ý của anh là gì?”
Kể từ khi Giang Tri Tân biết Phương Hiệt thích mình, Phương Hiệt cũng biết rằng anh cũng biết rằng mình thích anh, giao tiếp giữa hai người dường như ở một ranh giới trái ngược. Ví dụ như chỉ mập mờ nói thích con trai….hoặc là nói chuyện yêu đương.
Nhưng hôm nay, Giang Tri Tân nói thẳng một cách nhẹ nhàng như vậy, Phương Hiệt ngạc nhiên lắm.
“Chả có gì, nhắc lại xem có biết hay không.” Giang Tri Tân vừa lái xe vừa cười, thở dài bảo “Đồ tội nghiệp.”
Người em thích đang chờ đèn đỏ.
Câu nói thản nhiên như một câu nói đùa này, khiến trong lòng Phương Hiệt hơi ngứa ngáy.
Phương Hiệt mím miệng, quay đầu ngồi nhìn thẳng phía trước, vừa ngây người vừa muốn cười. Vui vẻ một lúc mới hắng giọng nói: “Tôi …”
Người cậu thích biết cậu thích mình, thì người đó sẽ nghĩ như thế nào? Đã suy nghĩ xong rồi? Anh ấy… muốn yêu đương với cậu sao?
“Tôi cũng đang… chờ đèn đỏ.” Cuối cùng Phương Hiệt nói vậy.
Ở ngã rẽ của cuộc đời, tuổi mười tám hoang mang cô đơn, vào một khoảnh khắc chờ đèn đỏ đếm ngược đến vài giây, lại cho cậu một mối tình đầu tuổi trẻ chông chênh.
Giang Tri Tân quay đầu lại nhìn Phương Hiệt, đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi biết mà.” Giang Tri Tân nhẹ nhàng nói.
Sau khi bị đình chỉ học 3 ngày, Giang Tri Tân đưa Phương Hiệt về nhà luôn, mang hết tất cả tài liệu ôn tập sách giáo khoa mà cậu mang về lên.
Giang Tri Tân đợi Phương Hiệt về phòng cất đồ xong rồi mới bảo: “Chuyện lần này tôi hiểu, nhưng học sinh lớp 12 bị đình chỉ 3 ngày học vẫn rất nghiêm trọng.”
“Em có thể tự mình học được không?”
“Hẳn là được nhỉ?” Giọng điệu của Giang Tri Tân không còn đùa giỡn nữa, Phương Hiệt nghiêm túc gật đầu: “Nghỉ học mấy ngày, đến lúc đi học lại mượn vở bạn chép là được, không phải vấn đề to tát.”
“Được rồi.” Giang Tri Tân mỉm cười: “Không cần biết em làm gì, em có thể chịu trách nhiệm về việc mình làm.”
“Ừ.” Phương Hiệt hỏi “Hẹn hò cũng vậy đúng không?”
“….Cái não chỉ nghĩ đến yêu đương này của em hơi nghiêm trọng đấy bạn học Phương Hiệt.” Giang Tri Tân nheo mắt nhìn cậu, “Em có thể tập trung vào việc học của em trước được không?”
“Được” Phương Hiệt lập tức trả lời.
Giang Tri Tân cười bảo: “Chắc tối nay Vân Thất nhiều khách, tôi sẽ ở lại muộn một tí, em ở nhà học hành. Chắc bữa tối tôi ăn với Chu Hồng và Cố Tuần luôn, nếu em lười qua đó thì gọi ship, nếu em muốn qua——”
“Sẽ qua.”
“…Vậy thì 6 giờ tự mình qua nhé.” Giang Tri Tân mỉm cười.
Khi Giang Tri Tân đi rồi, Phương Hiệt vội vàng thay đồng phục học sinh, đi tắm rồi ngồi vào bàn học. Cậu đặt báo thức lúc 5 giờ, sau đó đeo tai nghe bắt đầu ôn đề.
Không đóng cửa phòng ngủ, chẳng biết bánh trôi đi vào phòng cậu từ lúc nào, nó đi vòng qua cậu hai lần, khi thấy cậu không để ý nó, Bánh trôi bắt đầu cuộn mình dưới ghế và ngủ.
Phương Hiệt mất nhiều thời gian ôn tập, không hề nghỉ ngơi giữa chừng cho đến khi đồng hồ báo thức rung lên, cậu tắt đồng hồ báo thức và tháo tai nghe ra.
Cổ và vai hơi đau, đầu óc vẫn tỉnh táo. Phương Hiệt nghỉ ngơi hai phút, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Bánh trôi cảm nhận được chiếc ghế chuyển động, nó vội vàng bò từ dưới ra. Phương Hiệt dùng một tay bế nó lên, mang nó vào phòng khách, đổ thức ăn cho mèo và xé một gói đồ ăn tươi.
“Đêm Giáng sinh nên tao sẽ cho mày ăn một bữa ngon.” Phương Hiệt búng vào đầu nó, đứng dậy nắm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Phương Hiệt ra khỏi khu chung cư, cậu thấy trời đang đổ tuyết.
Tuyết rơi không to, nhưng trên mặt đất đã đọng lại một lớp trắng mỏng, không biết bắt đầu rơi từ lúc nào.
Có thể là do không khí lễ hội, nên dù trong những ngày giá rét như này, vẫn có rất đông người ra ngoài. Một số người đang chơi trên tuyết với con cái của họ, cũng có một vài cô gái xinh đẹp bước ra từ chung cư, khẽ cười gọi điện thoại.
Phương Hiệt lên taxi, báo địa chỉ Vân Thất cho tài xế. Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng 40-50.
Chú ta mỉm cười hỏi: “Đi chơi với bạn gái trong ngày lễ à trai đẹp”
Phương Hiệt chỉ cười, không nói gì.
Trên đường có rất nhiều người và xe cộ, đường hơi tắc nghẽn, qua sáu giờ, phải gần mười phút sau Phương Hiệt mới đến được trước cửa Vân Thất. Khi cậu xuống xe trả tiền, cả ba người họ đã đứng ở cửa chờ.
Nhìn thấy Phương Hiệt, Chu Hồng gọi cậu: “Mau lên, nay anh Giang đãi chúng ta bữa cơm ngon.”
Giang Tri Tân đang đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn thấy Phương Hiệt thì mỉm cười dập điếu thuốc, vẫy tay với cậu.
Trời lạnh quá, họ vào quán lẩu. Quán này nhìn bên ngoài thì khá bình thường, chỉ là một cái sân, nhưng không gian bên trong thực sự khá rộng. Không có tiền sảnh, cấu trúc hai tầng hình tròn đều là phòng riêng. Dù nhìn chỗ nào cũng có thể thấy có khoảng sân ở giữa. Có một cái ao nhỏ và một số cây thường xanh lác đác, mùa đông rồi mà vẫn xanh tươi, nó bị tuyết bao phủ, trông rất đẹp.
Chắc Giang Tri Tân kể vụ trường học rồi nên cả Cố Tuần và Chu Hồng đều không ai hỏi cậu sao lại không đi học. Gọi món xong và đợi phục vụ lên đồ, Cố Tuần cười hỏi: “Nay là đêm giáng sinh, hay Phương Hiệt ở lại Vân Thất đi? Tụi này có một hoạt động thiếu người.”
“Hoạt động nào?”
“Giả làm ông già Noel tặng cho khách đến quán những chiếc kẹo và mũ Giáng sinh.” Chu Hồng chèn mồm vào.
Phương Hiệt gật đầu: “…Sáng tạo đấy.”
“Đừng, tụi này còn có trò viết tâm nguyện lên thiệp điều ước rồi bốc thăm một món quà – nhưng phải may mắn mới được.” Cố Tuần nói.
“Bớt bớt đi” Giang Tri Tân mỉm cười: “Ăn xong còn phải về học nữa.”
“Anh có sự đồng cảm nào dành cho thanh thiếu niên không thế? Lễ lớn còn phải về nhà học bài.” Cố Tuần nhìn Phương Hiệt bảo: “Ở đâu có áp bức ở đó phải có sự phản kháng, bạn cùng lớp Phương Hiệt nhể.”
“Không đâu, thanh thiếu niên không có giáng sinh.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân nghe thấy thì cũng nhìn cậu, chả hiểu sao lại cười.
“….Giỏi thế” Cố Tuần cười, “Ê nhưng mà hai người ấy, dù sao thì hai người— ” Cố Tuần khựng lại, từ từ nói tiếp.
“Phụ tử liên tâm đúng không.”
Giang Tri Tân gọn gàng đá hắn một cái.
Theo giới thiệu của Cố Tuần, đây là cửa hàng nồi đồng cối đá chính hiệu nhất, tất cả thịt bò và thịt cừu đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nội Mông về ngay trong ngày, thịt rất ngon. Tất nhiên, mức giá cũng không phải vừa, lúc thanh toán bốn người đã ăn hết 4 chữ số.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Cố Tuần và Chu Hồng đi về trước, họ mặc quần áo ông già Noel trước khi mở quán. Phương Hiệt định bắt taxi về nhà, vị trí của quán này không dễ tìm, cậu với Giang Tri Tân đành đi bộ dọc theo con ngõ một lúc.
Tuyết đã ngừng rơi, một lớp trắng tích tụ trên mặt đất, khi dẫm lên phát ra tiếng xào xạc. Hai người đi cạnh nhau, tay đút túi quần, những chiếc đèn lồng đỏ treo từ lâu đung đưa trong ngõ, đổ bóng lung linh trên tuyết.
“Anh thật sự định đóng giả ông già Noel để tặng kẹo sao?” Ba ông già Noel tặng kẹo… Phương Hiệt liếc Giang Tri Tân rồi tưởng tượng ra cảnh này, thấy hơi buồn cười.
“Hai người họ chứ không phải tôi.” Giang Tri Tân sửa lại.
Phương Hiệt hỏi: “Thế sao anh không mặc?”
“Tôi là sếp.” Giang Tri Tân đáp.
Phương Hiệt cười hồi lâu: “Đỉnh quá nhỉ.”
Giang Tri Tân cũng cười liếc cậu: “Em đỉnh còn hơn.”
“……” Phương Hiệt nhìn anh: “? Ý anh là gì? ”
“Ngày mai giáng sinh rồi, lại còn bị đình chỉ học, vốn dĩ nghĩ buổi chiều sẽ đưa em đi chơi thư giãn một tí….”
Giang Tri Tân nói xong, trên mặt không tự chủ được nụ cười.
“Nhưng mà em vừa bảo thiếu niên không có giáng sinh, quá đỉnh, tôi không dám rủ nữa.”
“… Anh cố ý.” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân.
Cuối cùng Giang Tri Tân hỏi: “Có đi hay không đây học bá?”
Một tiếng trước cậu đã nói cái gì ấy nhỉ, giờ đồng ý đi thì xấu hổ quá, liêm sỉ của thiếu niên bị cậu phá hỏng trong nồi lẩu thập cẩm ….
“Đi” Phương Hiệt thở dài.
Mất mặt thì mất mặt.