Hôm sau, lúc Phương Hiệt tỉnh thì chưa đến sáu giờ.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, ngồi dậy cảm thấy hơi đau, cơm đau ê ẩm vì uống rượu. Phương Hiệt ấn huyệt thái dương một lúc, đi tắm trước.
Vì bị hơi cồn ảnh hưởng nên đêm qua cậu ngủ rất say, như ngất xỉu dính vào giường. Tối qua uống cũng không nhiều, chỉ là choáng váng không say, cho nên căn bản vẫn còn ấn tượng về những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Ví dụ ăn cơm cùng mẹ, cuộc trò chuyện của hai người trước cửa khách sạn, về nhà ngồi tâm sự với Giang Tri Tân, cả nụ hôn mất kiểm soát sau khi uống bia…
Phương Hiệt lau mặt trong làn nước nóng đang chảy liên tục, thở dài.
Ngại quá đi, giờ tỉnh táo rồi cậu chỉ muốn ước gì tối qua Giang Tri Tân đánh mình mấy nhát.
Nhưng Giang Tri Tân không đánh.
Sau câu nói “ngủ ngon” đêm qua, Phương Hiệt đã xây dựng lòng của mình và sẵn sàng đón nhận những cú đánh của Giang Tri Tân … Nhưng anh chỉ nhìn cậu vài giây, sau đấy đứng dậy, tránh Phương Hiệt đi về phòng ngủ.
Sau đó là “bộp”
Tiếng đóng cửa phòng rất mạnh, khiến bánh trôi sợ rớt trứng.
Nhưng cậu lại không thể nhớ cảm giác của mình khi hôn Giang Tri Tân.
Chỉ nhớ rằng đôi môi của Giang Tri Tân rất mềm, rất rất mềm. Sau đó là tiếng nhịp tim của chính mình, bang bang bang, bang, bang, bang, đập như bị bệnh.
Bề ngoài cứng nhưng thực chất lại rất ngây thơ rất …xử nam.
Tắm rửa nhanh chóng xong, Phương Hiệt mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, vừa lúc cậu đụng phải Giang Tri Tân vừa ra khỏi phòng ngủ.
Phương Hiệt ngây người vài giây, cảm giác ngượng ngùng ấy lại ùa về.
Giang Tri Tân cũng ngây người, anh không ngờ Phương Hiệt lại dậy sớm như vậy. Với tình trạng như ngày hôm qua, anh cho rằng cậu sẽ ngủ cả buổi sáng.
Cả hai người họ im thin thít một lúc.
Phương Hiệt không nói vì xấu hổ, ngượng, áy náy và một số lý do khác, còn Giang Tri Tân chắc không nói gì tức giận.
Cho đến lúc Giang Tri Tân tắm rửa xong, Phương Hiệt mới hỏi: “Anh đi đưa mẹ tôi à?”
Tối qua Giang Tri Tân nói rằng anh sẽ đưa Chu Linh đến sân bay.
Giang Tri Tân đang mặc áo khoác, ngước mắt lên nhìn Phương Hiệt đáp “Ừ”, giọng điệu khá bình tĩnh.
Phương Hiệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi với anh …”
Giang Tri Tân ngẩng lên, Phương Trinh nhìn rõ khuôn mặt của anh. Cậu vô tình lướt tầm mắt xuống, thấy trên môi anh có một vết thương nhỏ.
Vết thương ở khóe môi bên trái, chưa kết vẩy,
đỏ sẫm hai ba mm, vì nó ở trên môi nên rất rõ ràng.
Phương Hiệt đang nói được nửa thì im tịt.
….Hay là bảo Giang Tri Tân tát cho cái nhỉ? Phương Hiệt nghĩ.
Vết cắn đấy sẽ làm tổn thương người ta cũng làm tổn thương chính mình.
“Đi cùng tôi đi.” Giang Tri Tân tiếp lời của Phương Hiệt, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, giống như không biết rằng Phương Hiệt đang nói dở thì im vậy.
“Vậy thì đi thôi.”
Mỗi tiếng nói cử động đều bình thường như không biết mình có vết thương ở miệng, lúc ra khỏi nhà Giang Tri Tân lấy một chiếc khẩu trang rồi đeo vào.
…Ngay lập tức cả người Phương Hiệt tràn ngập cảm giác tội lỗi, cảm thấy vụ này Giang Tri Tân phải tẩn mình mười lần hoặc tám lần mới giải quyết được.
May là, không khí mùa đông của Thiệu Giang không tốt nên đeo khẩu trang trông cũng không lạ lắm. Hai người cùng nhau đưa Chu Linh ra sân bay, Chu Linh nói vài câu với Phương Hiệt, nhắc học hành chăm chỉ, đừng lo chuyện trong nhà.
Sau khi ra khỏi sân bay và lái xe về thành phố, Giang Tri Tân vẫn im lặng.
Buổi sáng sớm có rất ít tàu cao tốc trở về thành phố, bên ngoài còn có sương mù trắng xóa của buổi sáng, không khí yên tĩnh trên xe khiến Phương Hiệt cảm thấy áp lực.
Thà rằng Giang Tri Tân chửi cậu hoặc đánh cậu còn hơn là hai người cứ im lặng như vậy. Ngày thường Giang Tri Tân doạ đánh cậu liên tục nhưng chưa hao giờ đánh thật, bầu không khí im lặng như này khiến Phương Hiệt cảm thấy chột dạ.
“Tôi xin lỗi.” Phương Hiệt đột ngột nói.
Giang Tri Tân đang lái xe, không kịp phản ứng, chỉ nói “ừ”, nhưng là giọng điệu nghi vấn.
Đầu Phương Hiệt không chập đến nỗi nói về nụ hôn đêm qua, cậu ngập ngừng hỏi: “Vết thương trên môi – có muốn mua thuốc không?”
Sau đó Giang Tri Tân mới phản ứng lại, im lặng mấy giây mới đáp: “Không, vài ngày nữa nó sẽ đóng vảy.”
Không khí trong xe lại im lặng, Phương Hiệt nhịn, cố nhịn nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi:
Phương Hiệt bảo: “Hay anh đánh tôi đi.”
“…Nói linh tinh gì đấy?” Giang Tri Tân quay đầu sang nhìn Phương Hiệt.
“Thì những chuyện xảy ra đêm qua.” Phương Hiệt rặn chữ như bóp kem đánh răng: “Chắc qua say mất rồi, tôi ngốc quá, tưởng tối qua anh đánh tôi cơ nhưng lại không đánh.”
“….Thế nên đổi thành nay đánh à? có thể thay đổi lịch trình à?” Giang Tri Tân bật cười: “Chưa thấy ai muốn ăn đánh bao giờ, đúng là đồ tự ngược.”
Giang Tri Tân cười.
Đột nhiên Phương Hiệt cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, như thể có một tảng đá rơi xuống đất, cậu thả lỏng cơ thể cứng ngắc vì tập trung cao độ, tựa lưng vào ghế.
“Tôi chỉ sợ anh giận, nếu thế thì đánh tôi luôn đi cho hả giận.”
“Tối qua giận thật nhưng nay lười giận lắm.” Giang Tri Tân bảo: “Không thì bây giờ thế nào? Đánh em? như thế thì có bị gán tội làm hại đoá hoa tổ quốc không?”
Phương Hiệt cũng vui theo anh một lúc, sau đấy quay đầu nhìn sương mù trắng xóa bên ngoài, lại nói: ” “Tôi xin lỗi.”
Không phải là vì những gì đã xảy ra đêm qua.
Bởi vì tôi thích Giang Tri Tân, tôi cảm thấy có lỗi với Giang Tri Tân. Thích một người, tất cả mọi người hoặc kể cả người kia đều cho rằng không nên thích người đấy, nhưng Phương Hiệt không thể duy trì suy nghĩ lý trí để thuyết phục bản thân rằng: “Bỏ đi vậy, dù sao đời cũng nhiều trai trẻ như vậy, nếu không thì chọn người khác vậy…? Yêu nhau chứ có phải đăng ký nguyện vọng thi đại học đâu.
Đời này có nhiều trai nhưng đời này chỉ có một Giang Tri Tân.
Cậu xin lỗi Giang Tri Tân vì những lời thích không đúng lúc và không thể rút lại của cậu.
Giang Tri Tân cũng im lặng.
Lần này hai người im lặng thêm một lúc nữa, cho đến khi đến cổng khu nhà, Giang Tri Tân dừng xe, quay sang nói với Phương Hiệt: “Em vào trước đi, tôi phải sang Vân Thất đã…”
“Ừ” Phương Hiệt cứng người, cởi thắt dây an toàn rồi bước ra khỏi xe.
Khi bước xuống xe rồi, Phương Hiệt cảm thán chậc một tiếng vì cơn gió lạnh bên ngoài, cậu vẫy tay với Giang Tri Tân ngồi trong xe qua lớp kính màu nâu.
Chắc là Vân Thất đang có việc gì đó, cậu không theo được.
Ngay lúc Phương Hiệt định bước vào cổng toà nhà, cửa sổ bên ghế phụ từ từ hạ xuống.
“Phương Hiệt.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn Giang Tri Tân ngồi trong xe.
Xe không tắt máy, Giang Tri Tân đặt một tay lên vô lăng, Giang Tri Tân quay đầu nhìn Phương Hiệt đang ở bên ngoài xe. Nhìn thấy đối phương đi tới, Giang Chí Tân mỉm cười.
“Tôi 28 tuổi.” Giang Tri Tân đột ngột bảo.
“… Ừ.” Mặc dù Phương Hiệt không biết ý của Giang Tri Tân là gì nhưng cậu trả lời ngay lập tức.
“Ở các độ tuổi khác nhau mỗi người đều có những cân nhắc khác nhau.” Giang Tri Tân chậm rãi nói, như thể đang suy nghĩ rồi mới nói.
“Ví dụ như chuyện yêu đương. 18 hẳn là cân nhắc giữa chuyện yêu đương và học hành, ngồi học lén gửi vài tin nhắn, cuối tuần nắm tay nhau đi mua sắm. Nhưng 28 tuổi không giống vậy, em phải cân nhắc cả bố mẹ, gia đình, và bản thân mình liệu yêu đương với đứa nhỏ bé hơn mình mười tuổi có ảnh hưởng đến đối phương không…. vì đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của đứa nhỏ… ”
Sau khi nói xong, Giang Tri Tân mỉm cười với Phương Hiệt.
“Ôi.” Giang Chí Tân mỉm cười. “Cảm giác rất nhát gan phải không?”
“Nhưng biết sao được, người lớn tuổi luôn cần phải suy nghĩ nhiều hơn, dù là người giám hộ hay… bạn trai.”
Bên tai là tiếng gió bắc rít, những cành chết của hàng cây bên cạnh bị gió thổi kêu xào sạc. Thỉnh thoảng có người đi bộ qua ngoái đầu nhìn Phương Hiệt. Cậu cá là người ta không hiểu sao sáng ra đã đứng ngoài hứng cơn gió lạnh.
Nhưng Phương Hiệt chỉ nhìn Giang Tri Tân.
“Vậy …” Phương Hiệt nói.
“Vì vậy tôi phải cân nhắc mọi khả năng, mọi hậu quả, phản ứng của mọi người xung quanh rồi tôi mới đưa ra quyết định——”
“Rằng tôi có nên yêu một đứa trẻ hơn tôi mười tuổi không?” Giang Tri Tân nói.