- Nguyên ăn nhiều lên con! An nữa, ăn đi đừng ngại. -Cô Hà cứ gắp đồ ăn liên tục cho tôi với Bình Nguyên. Tôi thì vâng vâng dạ dạ, bảo cô cứ ăn đi. Nhìn bát cơm mà đầy các món thì ngon đấy nhưng nãy giờ tôi ăn đến no rồi, không ăn thêm được nữa. Tôi không nghĩ cô Hà lại nấu ăn ngon đến vậy, mà cô ấy lại còn là một nữ doanh nhân nữa chứ nên chuyện này lại càng khiến tôi nể phục, đúng là nữ công gia chánh, giỏi việc nước đảm việc nhà.
- Mami, con nữa! - Bình Hưng đưa bát cơm ra, đợi cô Hà gắp cho một miếng thịt. Nhưng đáp lại sự trông chờ của cu cậu, cô chỉ gắp một miếng rau vào bát cho nó, sau đó bảo:
- Con ăn nhiều thịt quá rồi đấy! Phải ăn thêm rau nữa.
- Nhưng thịt ngon hơn! - Bình Hưng phụng phịu.
- Con phải ăn đầy đủ chất chứ! Có muốn cao như anh Nguyên không?
Nghe cô hỏi thì nó ngước nhìn Bình Nguyên, sau đó đành bỏ miếng rau vào miệng mà nhai. Cảnh này y hệt ở nhà tôi, mỗi lần mà muốn ép thằng em tôi ăn mấy món nó không thích là mẹ tôi toàn phải lôi mấy anh hàng xóm cao to ra để làm mẫu. Rồi bỗng dưng Bình Hưng gắp rau vào bát cho tôi, tôi bất ngờ lắm, cô Hà cũng bất ngờ nữa, nhưng tôi vẫn cảm ơn cu cậu, dù chẳng hiểu nó có ý gì.
- Chị cũng phải ăn rau mới cao bằng anh Nguyên được. -Bình Hưng nói.
Tôi cười vì sự ngây thơ của Bình Hưng, đúng là có quái quỷ thế nào thì nó cũng chỉ là con nít.
- Chị cảm ơn em, nhưng chị có ăn cả tấn rau cũng không cao được nữa.
- Tại sao lại thế? - Nó thắc mắc.
- Ăn nhanh nào, tới giờ học bài rồi đấy! - Bình Nguyên nói chen vào. Ngay lập tức Bình Hưng không nói thêm gì nữa và chỉ tập trung ăn. Chắc hẳn trong nhà nó sợ cậu ta nhất. Như lúc nãy cũng vậy, tôi còn không biết làm cách nào để nó ngừng oang oang cái miệng về việc Bình Nguyên thích tôi, nhưng chỉ cần cậu ta từ trong phòng bước ra là nó nín thinh. Cái này thì chẳng giống nhà tôi, thằng em trời đánh đó của tôi nhiều khi nó còn cãi nhau tay đôi với tôi luôn ấy.
- Ăn thêm đi Nguyên, con ăn ít vậy lấy sức đâu mà học. - Cô Hà lo lắng nói.
- Con ổn mà mẹ! - Bình Nguyên nói. Nghe cậu ta nói vậy có nghĩa là cậu ta no muốn bể bụng luôn rồi đó. Không biết bao nhiêu là món, ăn khỏe như tôi còn không chịu được nữa mà.
- Nhớ không được để mình đói đấy! -Cô Hà nhắc nhở.
- Sao ba không về với mẹ luôn vậy? - Bình Nguyên hỏi.
- Công việc phải tháng sau mới xong. Nhưng phần mẹ giải quyết ổn thỏa rồi nên về trước. -Cô Hà nói.
- Không phải đâu, do mẹ nhớ anh đó! - Bình Hưng nói sau khi đã ăn xong phần cơm của mình. Tiếp đó cu cậu dọn dẹp chỗ mình ăn rồi mang bát cơm để ra bồn. Thằng nhóc biết lễ nghĩa thật đấy! Mẹ Bình Nguyên nghe nó nói thế chỉ cười, chắc là cu cậu nói đúng rồi. Nhìn cách mà cô Hà thể hiện ra cũng đủ biết cô ấy thương Bình Nguyên cỡ nào. Xong bữa cơm tôi xung phong rửa bát, dù đây là việc tôi ghét nhất, ở nhà tôi toàn chia cho thằng em làm, nhưng khoảng thời gian làm osin cho Bình Nguyên thì tôi cũng quen rồi, nên giờ rửa thêm lần nữa cũng không sao. Cậu ta cũng phụ tôi dọn dẹp, tôi liền bảo không cần, nhưng lời tôi nói cậu ta có thèm làm theo đâu. Thôi thì kệ cậu ta, tôi rửa bằng nước rửa bát còn cậu ta tráng lại bằng nước. Nhưng nhìn cái kiểu lóng ngóng vụng về đó là tôi biết chẳng bao giờ cậu ta làm cái việc này rồi. Vì sợ bát vỡ nên tôi không cho Bình Nguyên rửa nữa mà thay vào đó là xếp bát đũa lên kệ, tính ra thì cái này cậu ta làm tốt, dân chuyên tự nhiên có khác, xếp bát mà cũng gọn gàng hơn người thường nữa. Xong việc thì tôi ra nói chuyện với cô Hà vài câu, cô mời tôi uống trà, cô có pha cho cả Bình Nguyên nữa, nhưng cậu ta chỉ uống một ngụm rồi lại vào phòng học bài. Lúc này thì cô mới nói với tôi:
- Trên lớp Bình Nguyên thế nào vậy con?
Cái này mà cô còn phải hỏi tôi ư? Con cô là hình mẫu con nhà người ta của con nhà người ta luôn đấy. Tôi liền trả lời:
- Dạ giỏi không tưởng tượng nổi luôn ạ! Không ai mà học qua bạn ấy hết.
- Chết thật! - Cô Hà lo lắng, thể hiện rõ qua mặt. Tôi thấy khó hiểu, cậu ta học tốt thế mà cô còn lo gì chứ.
- Vậy nó có chơi với ai không con? Hay suốt ngày chỉ ngồi học thôi?
- Dạ bạn ấy nhiều bạn lắm cô. Cứ giờ giải lao là mọi người vây xung quanh bắt chuyện liền ạ. -Tôi trả lời, ra là cô ấy lo lắng chuyện này, chắc cô ấy sợ cậu ta học nhiều quá cái thành mọt sách, chẳng có tí kĩ năng giao tiếp xã hội nào.
- Có gì con khuyên Bình Nguyên giúp cô nhé! Bảo nó học ít thôi, chứ vào đội tuyển mệt lắm con ạ! Năm trước nó cứ tham gia thi nhiều quá làm cô sợ nó không đủ sức.
Lần đầu tôi thấy có người không thích con mình vào đội tuyển học sinh giỏi đấy, cái danh vị mà ai cũng ao ước nhưng rất khó để đạt được này mà cô ấy lại không cần. Lạ quá! Nhà Bình Nguyên ai cũng suy nghĩ khác biệt. Nhưng có lẽ chính những suy nghĩ khác biệt đó mới đào tạo nên những con người giỏi một cách xuất sắc. Phải, cứ nhìn vào những gì ba mẹ Bình Nguyên có được là biết. Họ đều là những người từng trải, có những kinh nghiệm quý báu mà không sách vở nào ghi chép, và ai cũng muốn dành những điều tốt nhất cho con của mình. Vì thế nên lời nói của cô ấy có khi lại đúng.
* * *
- Sao bữa nay lại ở lại lớp, không đi ôn à? -Tôi hỏi Bình Nguyên, cậu ta đang thản nhiên đọc sách trong tiết tự học này.
- Không, dù sao tôi cũng đã làm hết rồi. -Bình Nguyên trả lời.
- À! - Tôi gật gù, quên mất là cậu ta giỏi như thế nào. Năm trước đi thi đã ẵm giải Nhất ngon ơ thì năm nay cũng là chỉ ôn lại kiến thức để thi tiếp thôi. Chắc là cô Hà cứ lo quá, tôi thấy cậu ta ôn có mệt mỏi gì đâu, còn dư dả thời gian đọc sách nữa mà. Nên tôi nghĩ việc cô nhờ tôi rủ cậu ta đi đây đi đó để mở mang đầu óc là không cần thiết, tại nhiều khi Bình Nguyên còn biết nhiều hơn tôi đấy chứ.
- Không có bài gì học à? Sao không lấy tài liệu của tôi ra mà làm đi! - Bình Nguyên nói, tôi lập tức nhăn nhó mặt mày, viện đủ lý do:
- Hôm qua tôi thức làm tới khuya luôn đấy! Sáng nay phải giải lao chút chứ!
- Thật không? - Bình Nguyên nghi ngờ hỏi, tôi gật đầu liền, đã bảo chuyện gì thì dở chứ nói dối thì tôi giỏi lắm. Coi như tạm tin, cậu ta gấp quyển sách lại, sau đó nhìn tôi nói:
- Được, giờ giải lao cũng sắp đến rồi, có muốn uống gì không?
Tôi có hơi bất ngờ, thật sự tôi không hiểu cái diễn biến tâm trạng của cậu ta gì hết. Cứ đang từ vấn đề này nhảy hẳn sang vấn đề khác, sao mà tôi thích ứng kịp chứ. Tôi tuy không từ chối nhưng lại nói:
- Hay tôi đi mua cho, cậu cứ ngồi đọc sách đi.
Nói xong tôi bước ra khỏi lớp, xuống căn tin mua hai chai nước rồi đi lên, giữa đường thì thấy một bạn nữ cũng đang đi về hướng của lớp tôi, trên tay đang cầm một đống tài liệu gì đó. Thấy tôi, bạn ấy hỏi:
- Cho tôi hỏi chút, có phải 11D1 đi đường này không? - Cô bạn ấy hỏi tôi, đẩy gọng kính lên một chút, giọng đều đều, không có tí biểu cảm nào.
- Đúng rồi, tui học 11D1 luôn nè! - Tôi trả lời.
- Bình Nguyên học lớp này luôn phải không? - Cô bạn ấy hỏi tôi. Tôi gật đầu, sau đó nói:
- Bà cần đưa đống này cho cậu ta hả? Vậy tui đưa cho.
Nghe tôi đề nghị như thế thì bạn ấy cũng đưa, sau đó nói thêm:
- Chuyển lời giùm tôi là thầy Đức bảo cậu ấy nên suy nghĩ kỹ sẽ vào đội tuyển nào. Vì nếu chọn sai sẽ khó có thể thay đổi. Tôi cảm ơn. -Nói xong bạn nữ ấy đi, tôi nghe thế thì cũng đoán được phần nào về việc này, có lẽ liên quan tới đội tuyển học sinh giỏi. Nhưng mà tôi không rõ là chuyện như thế nào, tôi đưa tài liệu cho Bình Nguyên rồi nói lại y chang câu đó, không thiếu một chữ, cậu ta nghe xong cũng chỉ ừ. Thấy thế thì tôi tò mò, hỏi thêm:
- Thầy nói thế là ý gì vậy? - Tôi hỏi, Bình Nguyên nhìn tôi, tôi liền vội nói thêm:
- À thôi, nếu cậu thấy phiền thì tôi không hỏi nữa!
Cứ tưởng Bình Nguyên thấy vậy thật, nhưng không phải, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nói:
- Chẳng có gì đâu!
Đó là cái rõ ràng nhất để biết được đang có gì đó xảy ra, nhưng cậu ta không muốn cho tôi biết. Thì thôi, đã không muốn thì không ép, tôi cũng chẳng thân thiết gì lắm để mà dò hỏi cậu ta. Nhưng mà cô Hà đã nhờ tôi phải để ý tới Bình Nguyên rồi, giờ cậu ta mà ôm muộn phiền trong lòng rồi sinh ra mất ăn mất ngủ thì làm sao, lúc đấy lại thành ra là lỗi của tôi mất. Chắc là tôi phải đi thu thập thông tin thôi, nhưng biết thu thập ở đâu được. Lang thang dưới sân trường, bỗng tôi nhìn thấy cái anh đẹp trai mời tôi nước lần trước, tôi mỉm cười lịch sự, anh ấy cũng nhìn thấy tôi, nở nụ cười đáp lại.
- Em đi đâu à? -Anh ấy hỏi tôi.
- Dạ không! Em đi lang thang thôi ạ! - Tôi trả lời, như con Phương từng kể tôi nghe thì anh này tên Tiến thì phải, hotboy đội tuyển Toán, vừa hay tôi có khả năng hỏi những cái cần thiết. Tôi cũng nói bâng quơ vài câu trước khi hỏi vào vấn đề tôi muốn, vì như thế đỡ mất lịch sự hơn.
- Mà anh ở trong đội tuyển đúng không ạ? Anh biết Bình Nguyên không? -Tôi hỏi.
- Có ai mà không biết chứ! Con cưng của đội tuyển Hóa đấy. Nhìn thành tích mới năm đầu đi thi là anh cũng thấy choáng rồi. - Anh Tiến nói, thể hiện sự khâm phục.
- Dạ vâng, mà em nghe bảo thầy Đức nói gì với cậu ấy về việc chọn đội tuyển. Thế là sao ạ? - Tôi hỏi, mong là anh ấy biết, vừa để thỏa sự hiếu kì của tôi, vừa để biết rõ hơn tình hình của Bình Nguyên.
- Em không biết gì sao? - Anh Tiến bất ngờ, tôi lắc đầu, ngơ ngác. Biết gì là biết gì, có chuyện gì kinh khủng lắm sao. Sau đó, anh bắt đầu kể:
- Thầy Đức từ năm trước đã muốn Bình Nguyên vào đội Toán rồi, với ý định sẽ cho em ấy đi thi từ năm lớp 10 luôn, vì em ấy quá giỏi. Nhưng Bình Nguyên lại tham gia vào đội Hóa và theo tới giờ, thầy Đức cực kì không vui vì việc này. Thầy đã bảo năm nay nhất định phải bắt em ấy vào đội Toán. Do lớp D9 hầu như đều theo Toán hết và một phần cũng là vì sự thúc ép của thầy nên Bình Nguyên đã xin chuyển qua lớp em đấy.
Tôi nghe xong mà bất ngờ đến mở to cả mắt, ra nguyên do nó ghê gớm như vậy, tôi còn tưởng do Bình Nguyên thù tôi vì việc ném chiếc dép vào người cậu ta nên cậu ta mới chuyển qua lớp tôi để dễ trả thù tôi chứ. Chuyện này cũng căng thật đấy, tôi chẳng biết khuyên cậu ta thế nào đâu. Thôi thì để xem sao đã. Tôi cảm ơn anh Tiến rồi bước lên lớp. Bỗng tôi nhìn thấy Bình Nguyên đang ở chỗ cầu thang cùng với bạn nữ khi nãy. Tôi không biết họ nói chuyện gì nhưng trông khá là căng thẳng, thấy tôi tới thì hai người dừng cuộc nói chuyện. Bạn nữ kia nhìn Bình Nguyên, nói:
- Thầy nói không sai, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ. -Lời nói phát ra âm điệu khác hẳn khi nói chuyện với tôi, tuy cũng vẫn đều đều, nhưng tôi có thể cảm thấy một sự mong muốn, gần như là cầu xin qua từng câu chữ ấy. Bình Nguyên vẫn thế, không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng, chỉ lạnh lùng quay mặt bước đi. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi như đã nhìn thấy đôi mắt có chút ngấn nước của cô bạn kia, nhưng rất nhanh, bạn ấy lại đẩy gọng kính lên, sau đó lại trưng ra bộ mặt không biểu cảm rồi bước qua tôi.