Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Tô Tâm Đường thật sự không ngờ Đồng Kinh Niên cư nhiên lại xuất hiện ở trong phòng của cô.
Không phải anh đang cùng với bọn Tư Nam ra bờ biển chơi sao?
Cái người thích giả vờ này lúc sáng còn ra cái vẻ như không biết cô nữa mà?
Còn nữa, cô nhỡ rõ chính tay mình đã khóa cửa rồi nha!
Nghìn lời nói, vạn câu thề lúc này chỉ dồn lại thành một câu.
“Anh vào bằng cách nào!”
Tô Tâm Đường trợn tròn mắt, hét lên với người đàn ông ở phía sau.
Dường như Đồng Kinh Niên cũng không nghĩ cô sẽ phản ứng lớn như vậy. Bàn tay của anh vẫn đang đặt trêи eo nhỏ của cô, giọng điệu bình tĩnh.
“Nơi này đều là sản nghiệp của anh.”
Toàn bộ hòn đảo này là của anh.
Nghĩa là anh đương nhiên có chìa khóa phòng của Tô Tâm Đường, với tư cách là chủ nhân nên có thể mở cửa vào được đây.
Tô Tâm Đường: “…”
Đảo chủ ghê gớm nhỉ?
Chua phết đấy*.
*Chua: Chỉ sự ghen ghét, đố kị hoặc là ghen tuông (trong chuyện tình yêu).
Tô Tâm Đường quả thật cảm thấy rất ghê gớm… Nếu cô cũng sở hữu một hòn đảo giống như thế này thì cô khẳng định sẽ đem đi khoe cả ngày, đảm bảo mấy cô chị em plastic kia sẽ bị tức chết.
Trang sức châu báu, váy haute couture đâu tính là gì so với một hòn đảo chứ?
Đều là em trai hết.
Tô Tâm Đường ngậm ngùi ăn chanh, nhất thời cũng không biết nên nói gì hơn. Đồng Kinh Niên nhìn đôi mắt trợn to của cô gái, nhớ lại những lúc bình thường cô hay nhíu mi tính kế thì anh lại cảm thấy bộ dáng bây giờ có chút đáng yêu.
Đương nhiên Đồng Kinh Niên sẽ không nói ra, anh chỉ tăng thêm lực ở bàn tay.
“Bôi như thế này à?”
Anh chưa từng giúp phụ nữ bôi kem chống nắng bao giờ cả.
Khi nãy nghe thấy Tô Tâm Đường nói phải về phòng để dùng thứ này, ma xui quỷ khiến Đồng Kinh Niên lại đi theo cô, vừa bước vào trong phòng đã thấy cô nằm ngủ ở trêи giường nên anh cứ tự nhiên mà cầm lọ kem chống nắng lên thôi.
Tô Tâm Đường vốn còn đang tức giận nhưng bây giờ được hưởng thụ bàn tay to rộng liên tục xoa nắn vòng eo, kèm theo ánh nắng vừa vặn chiếu vào và cả chăn ấm đệm êm, thế là cơn buồn ngủ của cô lại nổi lên.
Thật sự quá thoải mái.
Thoải mái đến nỗi Tô Tâm Đường không muốn cãi nhau với Đồng Kinh Niên nữa.
“Đúng vậy, chính là bôi như thế. Anh giúp em bôi một chút lên cổ, cánh tay và cả chân nữa nhé. Cảm ơn.”
Tuy rằng miệng nói cảm ơn nhưng lại chẳng có chút thành ý nào.
Tô Tâm Đường duỗi chân, trong lòng cô bây giờ đang rất đắc ý.
Đảo chủ thì sao chứ, không phải vẫn muốn bôi kem chống nắng cho cô hay sao?
Đồng Kinh Niên cảm giác cô gái này đã hoàn toàn coi anh như người hầu mà sai bảo. Nếu như là người khác thì anh đã sớm phất tay áo bỏ đi rồi, vậy mà bây giờ anh cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục sự nghiệp bôi kem chống nắng.
Mục đích vừa rồi của anh rất đơn thuần, Tô Tâm Đường nằm yên không nhúc nhích nên anh muốn giúp cô bôi bôi trát trát giống như đang sơn tường vậy.
Sau một lúc thì anh đã trở thành một người thợ sơn thành thạo.
Nhưng đó là khi Tô Tâm Đường chưa tỉnh lại.
Từ lúc cô thức dậy đến giờ liền biến thành một loại cảnh tượng khác.
Lúc này đây Đồng Kinh Niên mới chú ý tới cô chỉ mặc mỗi qυầи ɭσ"ȶ và áo ngực, tảng lớn da thịt trắng muốt đều lộ hết ra bên ngoài. Bàn tay của anh bỗng hơi bỏng.
Cái này cũng chưa là gì.
Tô Tâm Đường được anh xoa nắn rất thoải mái, bàn tay khô ráo ấm áp mang theo chất lỏng lành lạnh dạo chơi trêи người của cô. Cô không nhịn được mà híp mắt, phát ra tiếng rêи hừ hừ như chú mèo con khát sữa.
Truyền đến tai của Đồng Kinh Niên lại giống như thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống, anh nhíu mày vì không thích trạng thái hiện giờ của bản thân, cứ như tinh trùng đang muốn xông lên vậy.
Để dời đi lực chú ý, Đồng Kinh Niên bắt đầu nói chuyện với Tô Tâm Đường.
“Tại sao lại không gặp anh?”
Mở miệng ra chính là một cỗ mùi vị oán phụ nồng đậm.
Tô Tâm Đường: ?
Cô chậm rãi mở mắt, hai tay chống cằm nghiêng về phía sau nhìn người đàn ông.
“Chẳng phải Đồng tiên sinh bảo em cút sao?”
Chỉ một câu đã đủ để knock out Đồng Kinh Niên.
Tô Tâm Đường còn vừa rắc muối lên miệng vết thương của anh và vừa nhảy Disco.
“Thế nào, bây giờ lại không muốn em cút nên bảo em quay về. Em cũng không phải là cún con mà anh nuôi.”
Đồng Kinh Niên không còn gì để nói.
Đúng là trước đó anh sai thật.
Nhưng cũng sai chút chút thôi, anh phải sửa lại: “Anh không nói em cút.”
Lúc ấy là do tâm trạng của anh rất kém nên muốn yên lặng một mình trong chốc lát.
Tô Tâm Đường bĩu môi tỏ vẻ không muốn nghe anh giải thích, bởi vì ý tứ cũng không khác biệt là bao.
“Hơn nữa chúng ta chỉ là bạn tình, em gặp anh làm gì?”
Không có nghĩa vụ.
Tô Tâm Đường một lần nữa đánh vào mặt của Đồng Kinh Niên.
Đồng Kinh Niên hít vào một hơi thật sâu, anh rất muốn véo lên eo của cô vài cái.
“Sao lại không dùng đồ anh tặng em?”
Anh quyết định đổi sang chủ đề khác.
Trang sức ở trêи người Tô Tâm Đường không hề có một cái nào là do anh tặng.
Vốn dĩ Đồng Kinh Niên muốn thoát khỏi bầu không khí quẫn bách này, nhưng không ngờ Tô Tâm Đường vẫn chuẩn xác nắm bắt được trọng điểm.
“Thì ra anh vẫn luôn chú ý đến em nha.”
Đúng là muộn tao.
“Đồ đẹp phải không… Anh đè nặng lên em như thế làm gì, nếu còn như vậy thì em sẽ gọi người đấy.”
Chọc giận anh đã đủ, kem chống nắng cũng đã bôi xong. Cô liền xoay người muốn đá văng Đồng Kinh Niên.
Thể hiện chuẩn xác thế nào gọi là “Rút trym vô tình”.
Quả thật Đồng Kinh Niên đã bị chọc giận rồi, anh dùng tay đè lại cái chân đang khua khoắng của cô, một bên đầu gối chống vào cạnh sườn của Tô Tâm Đường.
Từ trêи cao nhìn xuống gọi tên cô.
“Tô Tâm Đường.”
Có phải cô hơi quá đáng hay không?
Đôi mắt của người đàn ông đen như mực, nhìn qua có một loại cảm giác không giận mà uy*. Nhưng Tô Tâm Đường lại hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
*Không giận mà uy: Hình dung một người mặc dù không tức giận nhưng vẫn có phong thái uy nghiêm, nghiêm túc.
Nếu sợ thì lúc trước cô đã không cần tốn tâm tư để ngủ với anh.
Ngay lúc này bên ngoài cánh cửa bị gõ hai cái.
“Sao cô lại khóa cửa thế?”
“Cô có ở bên trong không, tôi thu dọn hành lý xong rồi!”
…
Đồng Kinh Niên cho rằng mọi người đã ra biển chơi hết rồi, không ngờ vẫn còn có người ở đây.
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt, rất nhanh liền nhớ ra cô nàng filler kia, cô ta cũng quật cường kiên quyết thật đấy.
Cô mỉm cười uy hϊế͙p͙ người đàn ông: “Anh mà không tránh ra thì em sẽ kêu cưỡng gian đấy, vừa may ở bên ngoài có người giúp em mật báo —- Ưm.”
Lời uy hϊế͙p͙ đột nhiên im bặt.
Bàn tay nhàn rỗi của Đồng Kinh Niên bóp lấy cằm của cô, bất ngờ hôn xuống.