Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Tâm trạng của Đồng Kinh Niên trở nên rối bời.
Anh không có cách nào yên tâm làm việc được, chắc là do anh nhớ Tư Nam quá đây mà. Dù sao thì cậu ta cũng đã đi công tác trong một khoảng thời gian khá dài.
Vì thế nên anh lập tức gọi điện thoại cho Tư Nam.
Chuông reo khoảng nửa phút thì đầu dây bên kia mới nghe máy.
“Kinh Niên, có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Tư Nam hơi khàn, mang theo một chút thở dốc.
Đồng Kinh Niên dừng lại một lát, những biểu hiện này khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều.
“Có người ở bên cạnh cậu?”
Tư Nam: “Đúng vậy, là Đường Đường.”
Đồng Kinh Niên nghe thấy giọng nữ quen thuộc, cô gái đang hỏi Tư Nam về chuyện gì đó.
Anh mím môi: “Vậy cậu ra chỗ khác đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Quan hệ giữa anh và Tư Nam rất tốt, hắn vẫn luôn nghe lời Đồng Kinh Niên. Khi thấy người bên kia có hơi nghiêm túc, hắn liền nói với Tô Tâm Đường hai câu rồi rời sang phòng khác.
“Xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Giọng điệu của Tư Nam vẫn ôn nhuận như cũ nhưng hiển nhiên là đã tiến vào tư thế sẵn sàng làm việc. Nếu Đồng Kinh Niên muốn hắn tránh ra chỗ không người, vậy thì khẳng định là có sự việc quan trọng.
Đồng Kinh Niên thấy biết ơn vì trong khoảng thời gian vừa rồi anh đã không cùng với Tư Nam nói chuyện thường xuyên. Đúng là trong công ty có rất nhiều vấn đề cần nói với hắn, ước chừng phải mất nửa tiếng.
Tư Nam lắng nghe rất chuyên chú, nhưng hắn cũng nhớ thương một người tên Tô Tâm Đường.
“Kinh Niên, tạm như vậy đã, tôi muốn…”
Đồng Kinh Niên nhanh chóng chặn lời: “Tình hình kinh tế dạo gần đây không tốt lắm…”
Tư Nam: “Đúng là không tốt lắm nhưng bây giờ tôi phải đi qua xem Đường Đường…”
Lại tiếp tục bị ngắt lời.
Đồng Kinh Niên: “Theo cậu là do nguyên nhân ở trong nước hay ngoài nước, tôi cảm thấy có cả hai.”
Tư Nam: “Cả hai đều có. Đến lúc gặp nhau thì nói tiếp nhé, tôi…”
Đồng Kinh Niên: “Cậu không chú ý đến tình hình kinh tế sao? Nói thử cách nhìn của cậu đi.”
Dường như Tư Nam đang lâm vào trường hợp một học sinh cấp ba bị giáo viên kiểm tra bài.
Hắn vốn là một học bá nên cũng không thấy sợ hãi, nhưng những vấn đề mà anh bạn tốt đang hỏi lại quá mức nghiêm túc. Tư Nam cũng bắt đầu ngoan ngoãn phân tích điểm yếu của nền kinh tế thị trường hiện nay, thêm vào đó là những ảnh hưởng do các yếu tố trong và ngoài nước tạo nên.
Đến khi hắn khôi phục lại tinh thần thì đã hơn mười phút trôi qua.
Vậy là hắn đã gạt Tô Tâm Đường sang một bên trong suốt hơn bốn mươi phút rồi.
Tư Nam vẫn luôn sợ cô buồn bực nên trước kia chưa từng xảy ra trường hợp tương tự. Xem ra lần này chính là lần đầu tiên.
“Kinh Niên, thật sự tôi không thể nói chuyện cùng với cậu được nữa. Khi nào gặp mặt lại nói tiếp nhé, tôi muốn đi xem Đường Đường một chút.”
Lần này Đồng Kinh Niên không lôi kéo Tư Nam nói chuyện trời trăng mây đất nữa: “Đi thôi.”
Không đợi Tư Nam kịp ngắt máy, anh lại bổ sung thêm một câu mang ý tốt nhắc nhở.
“Bây giờ cậu chỉ có thể thu xếp một chút rồi phải xuất phát ngay. 3 giờ rưỡi gặp nhau tại khách sạn Kỳ Lân.”
Nhóm thiếu gia chơi cùng với họ muốn làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho Tư Nam, cơ bản cũng giống với buổi tụ tập đón Đồng Kinh Niên về nước lần trước. Chuyện này Tư Nam biết rõ.
Nhưng —-
“3 giờ rưỡi?”
Hắn có chút mờ mịt: “Không phải là 5 giờ rưỡi sao?”
Buổi chiều gặp nhau lúc 5 rưỡi, vừa đúng giờ cơm.
Đồng Kinh Niên: “Ừ, 3 giờ rưỡi, sớm một chút.”
Tư Nam: “Vậy sao tôi lại không biết, thay đổi từ bao giờ thế?”
Đồng Kinh Niên: “Vừa xong.”
Một tay của Đồng Kinh Niên cầm điện thoại, tay còn lại đang cầm chuột máy tính.
Trêи màn hình máy tính hiện lên một khung chat, trợ lý gửi đến một emoji bàn tay ra hiệu OK tỏ vẻ đã sửa lại thành công thời gian của bữa liên hoan.