Lại là một ngày mặt trời mọc đằng Tây.
Kết hôn hai năm, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ngôn Độ khắc nghiệt đến mức thành bệnh, Hàn Cẩm Thư gần như chưa bao giờ thức dậy cùng anh. Đến chín mươi chín phần trăm thời gian đều là anh dậy sớm, cô dậy muộn. Khi anh ra khỏi nhà thì cô vẫn còn trong mộng đẹp, khi cô thức dậy thì anh đã đi mất từ lâu.
Không quấy rầy lẫn nhau, thân ai nấy lo.
Riêng việc giờ giấc đã khác biệt như vậy, miễn nhắc đến chuyện ôm ấp đến tận khi thức giấc.
Lúc này, vòng tay của Ngôn Độ ôm chặt Hàn Cẩm Thư, ung dung thấp giọng thì thầm bên tai cô, Hàn Cẩm Thư không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn nghe anh nói.
Dựa vào kiến thức cô biết, đàn ông buổi sáng đều rất kích động, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm.
Đặc biệt bây giờ cô còn đang nằm gọn trong ngực anh, mức độ nguy hiểm tăng gấp bội. Cô sợ anh t*ng trùng lên não lại kéo cô chinh chiến thêm mấy trận.
May mà mặc dù bạo quân tàn bạo khét tiếng nhưng vẫn không đến mức ép khô cô.
Sau lời nói thân mật trêu đùa bên tai cô, Ngôn Độ buông tay thả Hàn Cẩm Thư. Hàn Cẩm Thư lập tức nhảy phịch xuống đất, mặc quần áo xong cắm đầu cắm cổ chạy vào nhà vệ sinh, tiện tay khóa trái.
Cô ngồi lên nắp bồn cầu, nghịch di động chờ Ngôn Độ đến công ty.
Nhưng nửa phút sau, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Hàn Cẩm Thư chợt dừng tay, ngẩng đầu nhìn ra, loáng thoáng có thể trông thấy bóng người đứng bên ngoài, cao lớn sừng sững như cây tùng vươn mình trong tuyết trắng.
Hàn Cẩm Thư dừng một lát mới lên tiếng: “Làm sao vậy?”.
Giọng nói của Ngôn Độ từ bên ngoài truyền tới, ngữ điệu nhạt thếch: “Em mở cửa”.
Hàn Cẩm Thư không muốn chạm mặt Ngôn Độ, nói đúng ra cô hơi sợ việc chỉ có một mình với anh, nghĩ vậy cô kiếm cớ nói: “Em đau bụng, đang đi toilet. Anh có chuyện gì không?”.
Ngôn Độ: “Em mở cửa đã, anh lấy bàn chải xong sẽ ra ngay”.
“Anh cứ ở đó đi, em lấy cho anh”.
“Được”.
Hàn Cẩm Thư đứng dậy đi đến trước bồn rửa mặt. Bồn rửa mặt và tủ đều sạch sẽ, không hề dính vết bẩn, ngăn tủ thứ nhất có hai chiếc bàn trải điện một trắng một đen.
Hàn Cẩm Thư cầm chiếc màu đen đi đến trước cửa, mở hé một khe đủ để đưa chiếc bàn chải ra ngoài.
Ngôn Độ ở bên ngoài nhận lấy, hơn nữa còn rất lịch sự nói “Cảm ơn”.
“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại lần nữa.
Bất chợt.
“Đúng rồi”. Ngôn Độ đã chuẩn bị rời đi nhưng bất ngờ nói thêm,
“Gì thế?”.
“Em nhớ rửa mặt xong thì lau vết nước trên bồn rửa mặt”. Ngôn Độ nhìn bồn rửa mặt, “Nếu không lâu ngày sẽ bị ố, không cọ sạch được”.
Hàn Cẩm Thư sững lại một chút, quay đầu nhìn bồn rửa mặt sạch như lau như li, nói thầm: “Em thấy rất sạch mà, không hề bị ố”.
Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô, ngữ khí thong thả lạnh nhạt: “Em thấy rất sạch là vì ngày nào anh cũng lau dọn hai lần sáng tối”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư ôm ngực trấn tĩnh trái tim bé nhỏ vừa bị kinh hãi, ngạc nhiên tròn mắt hỏi: “Cái gì? Anh lau dọn ấy hả?!”.
“Đúng vậy”. Ánh mắt Ngôn Độ dừng trên mặt cô, biểu cảm muốn nói “Em ngạc nhiên cái gì”, giọng điệu lạnh băng pha chút châm chọc, “Chẳng lẽ em nghĩ trong nhà có cô tiên dọn dẹp à?”.
Hàn Cẩm Thư: “… Bình thường không phải sắp xếp người ở nhà chính đến đây dọn dẹp mỗi ngày sao?”.
Ngôn Độ đáp thản nhiên: “Anh không thích người lạ đến nhà anh”.
Thôi được. Ý thức bảo vệ lãnh địa của con người này quá mạnh.
Hàn Cẩm Thư suy tư một lúc, đưa ra một phương án khác không tồi: “Thế mấy người quản gia thì sao? Quản gia không tính là người ngoài, vì sao không bảo họ đến dọn dẹp”.
Ngôn Độ nói: “Nhà tổ Ngôn thị cách trung tâm thành phố khá xa. Những ngày anh phải đi công tác thì quản gia sẽ nhân lúc em đi làm ban ngày để đến dọn dẹp, anh ở nhà thì không cần đến họ”.
Hàn Cẩm Thư nghẹn họng trân trối, khuôn mặt ngây ngốc nhìn Ngôn Độ. Vài giây sau, cô không nhịn được giơ ngón tay cái lên, biểu hiện vô cùng kính nể: “Ngôn Độ, lần đầu tiên em phát hiện thì ra anh lại hiền thục đảm đang như thế”.
“Ai khiến anh cưới một đại tiểu thư được chiều chuộng như tiên nữ mười ngón tay không chạm nước kia chứ, đương nhiên phải tự tay làm lấy mọi việc rồi”.
Ngôn Độ nói, gõ nhẹ lên chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Nơi này đã là nhà của anh và em thì nhất định phải ra dáng ngôi nhà”.
Nói xong, Ngôn Độ xoay người rời đi.
Hàn Cẩm Thư đóng cửa lại.
Nhìn bồn rửa mặt và ngăn tủ khô ráo sạch bóng, Hàn Cẩm Thư không dám tin, thậm chí đưa tay lên véo mình một cái. Á, đau thật, không phải nằm mơ rồi.
Sau đó, đầu cô bắt đầu không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh ông lớn CEO của Ngôn thị luôn trưng vẻ mặt lạnh băng ở công ty nhưng lại đeo tạp dề, ngâm nga bài hát, một tay cầm khăn một tay cầm cây lau nhà, chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa.
Hình ảnh đó khiến Hàn Cẩm Thư rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Trời ạ.
Kinh khủng quá đi chứ!!!
…
Việc làm ăn của Thịnh Thế vẫn luôn thuận lợi, Hàn Cẩm Thư gần như bận rộn cả năm. Thậm chí có lần cô còn đích thân làm phẫu thuật cho một cô gái trẻ vào đúng đêm 30 Tết.
Cô gái đó là sinh viên vừa tốt nghiệp của một học viện âm nhạc, vì vấn đề vẻ ngoài nên đã gặp khó khăn khi đi xin việc. Vì năm sau cô gái muốn phỏng vấn để trở thành cô giáo dạy nhạc cho trường trung học nên tìm đến năn nỉ Hàn Cẩm Thư phẫu thuật cho mình trước Tết.
Hàn Cẩm Thư là người cực kỳ chuyên nghiệp.
Quốc khánh năm nay, Hàn tiểu thư chuyên nghiệp dự định sẽ tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, bù lại đã vất vả làm việc mấy năm nay.
Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi.
Những buổi tư vấn khám bệnh nối đuôi nhau dài không dứt, những cuộc phẫu thuật xếp hàng dài đợi đến lượt, và cả một ông chồng hờ tính tình quái gở giở tính thần kinh bất cứ lúc nào.
Ban ngày cô làm việc, tối về nhà chơi game cày phim, thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian vào game đã gắn bó với cô suốt thời thanh xuân, lảm nhảm với hốc cây quen thuộc.
Hôm nay là thứ 7, Hàn Cẩm Thư xong việc trở về nhà đã hơn 9 giờ tối.
Căn hộ tối om trống trải.
Hàn Cẩm Thư làm cho mình một ly sữa lắc táo, sau đó chọn một góc êm ái trên sô pha, tìm một trò chơi livestream xem giết thời gian.
Lát sau, di động bỗng báo có tin nhắn Wechat.
Hàn Cẩm Thư mở di động, thấy người gửi tin nhắn là cậu em họ Lương Anh Nam, nội dung là hai tin nhắn âm thanh.
Hàn Cẩm Thư ấn mở, đưa điện thoại lên tai nghe.
Lương Anh Nam: “Chị, đi chơi không?”.
Cao thủ họa mặt: Không đi.
Lương Anh Nam nhanh chóng trả lời: Qua 12 giờ là đến sinh nhật của bạn em, đi chơi cùng đi, đua xe với mấy người trong nhóm thôi.
Lương Anh Nam: Chị Thấm cũng ở đây.
Nhìn dòng tin nhắn thứ hai mà cậu em họ gửi đến, Hàn Cẩm Thư nhíu mày, trực tiếp gọi điện qua đó.
Cuộc sống của cậu chủ nhà họ Lương luôn xa hoa, khoa trương, tiếng trống inh tai truyền tới qua ống nghe, dồn dập ồn ào, tiếng hét inh ỏi của cả nam và nữ khiến Hàn Cẩm Thư đau đầu.
“Alo chị?”. Xung quanh quá ồn, Lương Anh Nam gần như rống lên trong điện thoại.
“Chị Thấm đi cùng em à?”. Hàn Cẩm Thư hỏi.
“Bọn em tình cờ gặp nhau ở quán bar này thôi, không phải đến cùng nhau”. Lương Anh Nam tăng âm lượng hét to hơn nữa.
“Ừ. Chị ấy đi cùng bạn sao?”.
“Chắc vậy, nhưng chỉ có chị ấy là nữ thôi, những người khác đều là nam”.
Nghe xong, Hàn Cẩm Thư chợt cảm thấy lo lắng bất an, im lặng vài giây, nói: “Chị ấy uống rượu à”.
“Chị hỏi thừa à, tới quán bar không uống rượu chẳng lẽ uống nước suối?”.
“Chị Thấm uống nhiều không?”.
“Em không rõ lắm”.
“Hai người ở quán bar nào?”.
“Queen Bee”.
Cúp máy xong, Hàn Cẩm Thư lại gọi ba cuộc điện thoại cho Du Thấm nhưng cả ba đều không có người nghe máy. Cô mím môi, ngẫm nghĩ giây lát liền đứng dậy, cầm áo khoác và chìa khóa trên bàn trà đi ra cửa.
Cô đang cúi đầu thay giày thì tiếng khóa cửa mở vang lên.
Ngôn Độ mặc áo sơ mi màu nhạt, chiếc áo khoác âu phục cắt may riêng vắt gọn gàng trên cánh tay. Vừa thấy cô, anh rủ mắt đánh giá, liếc mắt một lượt, hỏi: “Em muốn ra ngoài ư?”.
“Ừ”. Hàn Cẩm Thư buộc dây giày thể thao.
“Đi đâu”.
“Quán bar Queen Bee”.
Hàn Cẩm Thư đứng dậy, chuẩn bị vòng qua Ngôn Độ đi ra ngoài. Cô thoáng chốc do dự, xuất phát từ sự tôn trọng, cô vẫn quyết định nói rõ với anh: “Hình như chị họ của em uống nhiều, không nghe điện thoại. Em sợ chị ấy xảy ra chuyện nên muốn đi tìm”.
Ngôn Độ gật đầu ngay tức khắc: “Được, anh đi cùng em”.
Hàn Cẩm Thư hơi giật mình, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, em tự đi tìm cũng được…”.
Hàn Cẩm Thư còn chưa kịp từ chối xong thì Ngôn Độ đã nắm tay cô, bình tĩnh thong dong dắt cô ra ngoài, bình thản nói: “Muộn thế này rồi, anh không yên tâm em ra ngoài một mình”.
…
Trên đường đến quán bar, Hàn Cẩm Thư ngồi xong xe của Ngôn Độ, ngoài cảm giác hốt hoảng còn có cảm xúc ngây ngốc không hiểu nổi.
Một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho hốc cây Letter: Lòng dạ bạo quân, quỷ thần khó đoán.
Ngân Hà là một thành phố có cuộc sống ban đêm rất hoa lệ, rất nhiều người không tiếc tay vung tiền ăn chơi. Queen Bee chính là một trong số đó.
Theo cách nói của người địa phương thì nếu đến thành phố Ngân Hà nhất định phải làm ba việc. Thứ nhất là chụp ảnh bên dưới tòa nhà Ngôn thị, thứ hai là ăn uống ở chợ đêm Ngân Hà trên phố Cầu Vồng ngay dưới cầu vượt, thứ ba là ăn chơi một đêm ở quán bar Queen Bee, thiếu một trong ba coi như chưa đến Ngân Hà.
Người ta cũng truyền tai nhau, Queen Bee có ba thứ tuyệt đỉnh.
Một là rượu Queen Bee. Rượu ở đây đều được sản xuất trong trang trại sản xuất rượu nhà bà chủ, cách ủ gia truyền, tuyệt thế vô song.
Hai là đồ ăn ở Queen Bee. Nơi này có đủ những món ăn đặc sắc khắp cả nước, thậm chí cả thế giới. Nào là cơm dứa, bún gà cay, gà nướng kiểu Nga, ốc Pháp… có thể nói là rực rỡ muôn màu.
Ba là âm nhạc ở Queen Bee. Nơi đây thường xuyên có ca sĩ đến hát. Một ca sĩ đang nổi tiếng từng đến Queen Bee diễn, ca khúc “Thành phố lý tưởng” khi ấy đã khiến người nghe đắm đuối. Đến khi video được tung lên mạng, ca sĩ ấy đã nổi tiếng cả nước chỉ sau một đêm.
Trước khi kết hôn, Hàn Cẩm Thư cũng coi như khách quen của Queen Bee, thỉnh thoảng cô và Du Thấm sẽ đến đây chơi.
Đã lâu không quay lại, sự phồn hoa náo nhiệt của Queen Bee vẫn không hề giảm sút.
Ngôn Độ nắm tay Hàn Cẩm Thư đi một vòng trong quán bar, cuối cùng cũng nhìn thấy Du Thấm ở một góc kín đáo.
Hai má cô ấy đỏ ửng, dường như đã ngấm men say, bên cạnh là hai người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn xuất sắc, có vẻ là người làm nghệ thuật.
Nhìn thấy Hàn Cẩm Thư, Du Thấm vô cùng sửng sốt, ngay sau đó đã tươi cười vẫy tay với cô: “Cẩm Thư? Sao em lại ở đây?”.
“Lương Anh Nam nói chị đang ở đây, em đến tìm chị”. Hàn Cẩm Thư thở dài, “Sao chị không nghe điện thoại?”.
Du Thấm lấy di động ra nhìn, nhún vai trả lời, “Để im lặng, không nghe thấy”.
Hàn Cẩm Thư hết nói nổi.
Du Thấm vô tay cười ha hả: “Đến đây, tôi giới thiệu với các anh, đây là em họ của tôi. Em gái, đây là bạn của chị, bọn họ…”.
Nói đến đây, Du Thấm đã ngà say quay sang nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau Hàn Cẩm Thư còn có một người đàn ông lạnh mặt âm trầm, khí chất tuyệt đỉnh.
Du Thấm không nhịn được nói nhỏ: “Này, em tới thì tới, sao còn đưa chồng em đi theo làm gì?”.
Hàn Cẩm Thư hạ giọng còn nhỏ hơn cả Du Thấm: “Anh ấy nhất quyết đòi đi theo, em cũng hết cách…”.
Trong lúc hai người đang nhỏ giọng thầm thì, hai người đàn ông trẻ tuổi cũng lên tiếng. Một người có hình xăm trên ngón tay cười nói: “Em họ của sếp Du cũng là bạn của chúng tôi, đến ngồi cùng đi”. Anh ta nói với nhân viên phục vụ, “Mang thêm rượu đến đây!”.
Hàn Cẩm Thư đang muốn nói chuyện, đột nhiên môt giọng nam ôn hòa thanh thuận vang lên bên tai: “… Là cô à?”.
Hàn Cẩm Thư quay đầu.
Người đàn ông mặt mày tuấn tú, tuổi trẻ xán lạn, tóc mái lơ thơ buông trước trán, nụ cười tươi tắn, cả người dường như có thể chiếu sáng cả quán bar tối tăm.
Hàn Cẩm Thư cũng nhận ra anh ta. Từ Mạc Hành.
Cô chào hỏi với Từ Mạc Hành, nhưng lập tức nhạy bén cảm nhận được bầu không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Hàn Cẩm Thư liếc mắt nhìn Ngôn Độ.
Ngôn Độ vẫn ôm dáng vẻ không màng chuyện thiên hạ, dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không hề hấn gì.
“Thầy Từ, anh biết em họ tôi à?” Du Thấm bất ngờ hỏi.
“Từng gặp một lần”. Từ Mạc Hành cười, “Không ngờ còn có thể gặp lại ở đây, quả là trùng hợp”.
“Ôi chao! Có duyên quá, vậy phải uống một ly thôi!”.
Người đàn ông có hình xăm thể hiện rõ mình là người khuấy động bầu không khí. Anh ta ân cần rót hai ly rượu, một ly đưa cho Từ Mạc Hành, một ly đưa cho Hàn Cẩm Thư, niềm nở nói: “Chúc mừng duyên phận kỳ diệu!”.
Hàn Cẩm Thư nhìn ly rượu trước mặt, chần chừ uống hay không uống. Bất chợt, một bàn tay đưa đến trước mặt cô, ung dung đẩy ly rượu kia trở về.
“Xin lỗi các vị, gần đây cô ấy không thể uống rượu”. Ngôn Độ lạnh lùng nói.
Người đàn ông có hình xăm tò mò: “Vì sao thế?”.
Ngôn Độ trả lời: “Vì tôi và vợ tôi đang chuẩn bị mang thai”.
Du Thấm: “…”.
Mọi người: “……”.
Hàn Cẩm Thư: “………”.