Dọc đường đi, Nghênh Hạ đi phía trước, Lan Ngọc lẽo đẽo theo sau, về phủ vương gia thủ hạ giữ cửa bị đuổi ra phía sau, mọi người trợn to mắt nhìn bọn họ, rốt cuộc thấy được ảnh hưởng to lớn của một nữ nhân, thật là lợi hại.
Mấy ngày trước, Quan cô nương có thể nói là chọc Vương gia vui vẻ đến tận trời, mỗi ngày cả mắt cũng cười, Tam vương gia vui vẻ thì những hạ nhân cũng sống tốt hơn. Nhưng sáng hôm nay Tam Vương gia phát hiện không thấy Quan cô nương, thê thảm cứ như trời sập xuống.
Tam vương gia nói, nếu như không tìm được Quan cô nương, mọi người cũng không được ăn cơm. Nhưng mà bọn họ cũng không bị ủy khuất bao nhiêu, bởi vì Tam Vương gia cũng không ăn không uống.
Cho đến vừa nãy, rất nhiều thương gia đưa tới một đống đồ muốn Tam Vương gia trả tiền thì mọi người mới biết Quan cô nương đi mua đồ.
Nữ nhân chỉ có tâm tình không tốt mới đi mua đồ, mà Quan cô nương đúng là cần phải đi mua đồ cho thoải mái, bởi vì lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tam Vương gia sẽ lấy nàng làm Vương Phi lại lòi ra một công chúa dã man.
Tam Vương gia và Quan cô nương giận dỗi mấy ngày, công chúa điêu ngoa đó cũng không hạ thủ lưu tình, làm cả phủ Vương gia ngập tràn chướng khí, dân chúng lầm than.
Cho nên tất cả mọi người đều hy vọng Tam vương gia cưới Quan cô nương, hơn nữa người có mắt ai cũng nhìn ra được Tam Vương gia thích Quan cô nương đến mức nào.
Có lúc đề tài nói chuyện phiếm của hai người họ làm hạ nhân không hiểu rõ lắm nhưng mà cũng rất ngạc nhiên, ngay cả cái gì mà con gà bay bầu trời cũng xuất hiện trong chuyện bọn họ.
Tóm lại, hình như chỉ có Quan cô nương mới có thể nói chuyện hợp ý với Tam Vương gia, hơn nữa, chỉ có lúc ở cạnh Quan cô nương, Tam vương giá mới bộc lộ được một số tính người.
Nếu bình thường, thật đúng là một vương gia lãnh huyết vô tình!
Chẳng qua Tam vương gia luôn luôn phách lối làm theo ý mình hôm nay hình như có điều cố kỵ, chỉ ở phía sau, giống như không biết nên nói thế nào với Quan cô nương vậy.
Bọn hạ nhân sau lưng đúng là đoán đúng lòng của Lan Ngọc.
Hắn vốn là cố ý muốn lạnh nhạt với nàng, để nàng suy nghĩ một chút, không có hắn bên cạnh, có tốt được không?
Nào biết nàng thoát khỏi hắn chẳng những không khóc sướt mướt như hắn tưởng tượng, mà còn đi dạo phố, mua sắm.
Bước vào phủ vương gia, Nghênh Hạ mới phát hiện đồ mình mua đã mang tới.
Nhiều như vậy à!
“Sao nàng lại mua nhiều đồ vậy?” Câu đầu tiên hắn nói là câu này, thật ra hắn muốn nói là, nàng thích mua gì cứ mua, nhưng mà sao không dẫn ta đi cùng?
Nghênh Hạ nghe vào tai lại là lời trách cứ, dĩ nhiên, nàng không phải phụ nữ nhạy cảm, hay nghĩ lung tung, chẳng qua đó là trước khi Hòa Nhạc công chúa xuất hiện, trước khi hắn cho Hòa Nhạc công chúa Dạ Minh Châu.
“Tôi đã không thể tự do mua đồ sao?” Nàng chua sót nói, chậm rãi quay đầu đối mặt với hắn, giống như một pho tượng mỹ nhân bạch ngọc, lạnh lùng cao nhã nói: “Không cần lo, những thứ này so với Dạ Minh Châu chỉ là một cọng lông thôi.”
“Nàng còn nói Dạ Minh Châu nữa, chẳng lẽ trong cảm nhận của nàng, Dạ Minh Châu còn quan trọng hơn bổn vương?” Có trời mới biết hắn yêu một nữ nhân hám lợi thế nào, yêu tiền cũng không yêu hắn?
Nhưng mà đáng chết, mặc dù như vậy, hắn cũng không có cách nào không thương nàng.
“Dĩ nhiên, bởi vì tôi đã nói với anh ta muốn Dạ Minh Châu, anh cũng đã hứa cho tôi.” Nghênh Hạ có chút nghẹn ngào nói.
Lúc này nàng mới bừng tỉnh, hiểu tại sao mình là cố chấp muốn Dạ Minh Châu của hắn như vậy.
Bất kể người khác xem Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, trong lòng nàng, đã sớm đem nó làm một loại cam kết, vật đính ước.
Bởi vì hắn từng nói, chỉ có nữ nhân hắn cho là đáng giá giao mình mới có tư cách lấy được viên Dạ Minh Châu này.
Nàng muốn vật đính ước này, hơn nữa muốn hắn tự tay giao cho nàng.
Không biết mình đã yêu hắn từ lúc nào, nhưng hiện tại mới biết cũng đã không còn kịp rồi.
“Nàng muốn gì Bổn vương cũng sẽ cho nàng, đừng nói Dạ Minh Châu gì, một viên, một trăm viên bổn vương cũng có thể cho nàng……….”
“Không cần, hiện tại tôi đã không cần.” Nói xong nàng xoay người trở về gian phòng của mình, những thứ trước cửa cứ để chậm một chút sẽ lén chuyển.
"Quan Nghênh Hạ!"
“Anh có biết người với người cãi nhau một lần sẽ giống như cắt một cái lên tờ giấy, đến cuối cùng cả trang giấy cũng không cách nào như lúc ban đầu, rách tung tóe, huynh hi vọng chúng ta cắt nát tình cảm lẫn nhau sao?”
"Dĩ nhiên không muốn."
“Vậy thì ngủ đi, có chuyện gì mai tôi sẽ nói với anh.” Nếu mai anh có thể tìm thấy tôi. Nghênh Hạ thầm nói một câu.
Cửa cứ như vậy đóng lại một cách vô tình trước mặt hắn.
Mọi người nhìn Lan Ngọc bị cự tuyệt ngoài cửa, rất đồng tình với hắn.
“Tam vương gia, có lẽ Quan cô nương thật sự mệt moti, đã trễ lắm rồi, có muốn nghỉ ngơi không?” Tổng quản nói. Nàng đã thấy tất cả.
“Không cần.” Lan Ngọc xoay người rời đi, tự nhốt mình trong thư phòng, buồn bực uống rượu, làm cho người ta thật không nỡ.
“Ta muốn gặp Tam vương gia, cẩu nô tài các ngươi dám ngăn cản ta?”
"Tam vương gia có lệnh......"
“Có phải hắn lại cũng một chỗ với con hồ ly tinh đó phải không?”
“Hòa Nhạc công chúa……..”
Không bao lâu, thủ phạm gây ra trận hỗn loạn này đã xông vào phủ vương gia, đứng trước mặt Lan Ngọc. Hắn phát hiện mình rất không kiên nhẫn.
"Đi ra ngoài."
“Tam vương gia, sao huynh lại hung dữ với ta như vậy? Về sau chúng ta phải sống cả đời với nhau.” Hòa Nhạc công chúa chu môi làm nũng, nhưng mà dùng với Lan NGọc thì không được, ngược lại giống như châm dầu vào lửa.
“Không có cả đời, tốt nhất bây giờ ngươi nên rời khỏi Bổn vương, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí.”
“Chẳng lẽ huynh không sợ ta tố cáo với phụ vương ta, sau đó dẫn tới chiến tranh?”
“Nếu như muốn đánh, còn sợ đánh thua các ngươi hay sao. Hơn nữa không cần phụ vương của ngươi, Bổn vương sẽ giết người trước, đừng tưởng bổn vương không dám.”
Thấy Lan Ngọc hung ác như la sát, Hòa Nhạc công chúa bị dọa sợ lùi lài, kết quả không cẩn thận giẫm lên quần, cả người ngã ra sau.
“A!” Nàng ta ngã ngồi trên mặt đất, một vật vì thế rơi ra từ người nàng ta.
Hòa Nhạc công chúa tái mặt muốn giấu kỹ Dạ Minh Châu nhưng không kịp, Lan Ngọc bước tới, nhặt Dạ Minh Châu lên.