Nhìn Mục Chính Hi: “Tổng Giám đốc Mục, nếu anh tin tôi, tôi nhất địch sẽ thi đấu hết sức mình, Nếu anh muốn làm gì đó, vậy xin anh đổi người khác đi thi đấu!” Cô không muốn tham gia một trận đấu trộn lẫn quá nhiều sự giả dối, nhưng vậy trận đấu sẽ không có gì thú vị nữa!
Nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi cười: “Xem ra cô rất có lòng tin!”
“Nếu trận đấu trộn lẫn quá nhiều thứ, như vậy tôi cũng không cần phải trả giá điều gì vì nó!” Cô cực kỳ kiên định nói.
Nghe thế, Mục Chính Hi gật đầu: “Ok, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ thực lực của cô!”
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Mục!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
“Thế nào, đi ăn gì?” Anh nói sang chuyện khác.
“Không cần, tôi muốn về!” Cô cũng không muốn ăn một bữa cơm với Mục Chính Hi lại trêu chọc Lăng Tiêu Tường kia.
Bài học hôm qua cô còn nhớ rất rõ.
Đi một đàng khôn một dặm, cô nhớ rất rõ mình bị người phụ nữ kia dạy dỗ thế nào.
“Nhưng vẫn chưa ăn gì mà!”
“Mấy món chú Lý chiêu đãi tôi có ăn một chút, cho nên không đói, tự anh đi ăn đi, bây giờ tôi có chút linh cảm, cho nên phải về vẽ bản thiết kế!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nói đến đây, Mục Chính Hi quay đầu nhìn cô, nhưng đang phân biệt thật giả trong lời nói của cô.
Cuối cùng anh gật đầu, khởi động xe đưa cô về.
Mãi khi đến dưới tiểu khu, Hạ Tịch Nghiên không có cơ hội tiếp xúc với Mục Chính Hi nữa, đẩy cửa xe đi xuống.
“Tổng Giám đốc Mục, anh đi cẩn thận, tôi lên trước đây!” Hạ Tịch Nghiên cười nhạt.
Mục Chính Hi quan sát người phụ nữ này, cô càng trốn, anh lại càng muốn đến gần, cô càng muốn rời xa, lại càng khiến anh thấy hứng thú…
Chỉ là, bây giờ anh cũng không nóng lòng…
“Được!” Mục Chính Hi cong môi, sau đó khởi động xe rời khỏi.
Thấy anh rời đi dứt khoát như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, đi lên lầu.
Sau khi trở về, thay bộ đồ ngủ thoải mái, rửa mặt chải đầu qua loa một lúc, sau đó bắt đầu ngồi trên thảm vẽ bản thiết kế…
Trên khuôn mặt trắng ngần đeo một gọng kính, nhìn qua rất dễ chịu.
Trong lúc mở máy tính, không biết vì sao, trong đầu Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn quanh quẩn lời Mục Chính Hi nói với mình hôm nay, còn cả chuyện của chú Lý nữa…
Ngẫm nghĩ, trong đầu xuất hiện tên một người…
Alexia.
Ngẫm nghĩ, cô đặt tay lên máy tính, mở Google, không nhịn được nhập cái tên này vào…
Vừa tìm đã thấy rất nhiều tin tức xuất hiện.
Còn có ảnh chụp của Alexia nữa, là một người phụ nữ nước ngoài, rất gầy, cũng rất đẹp, già dặn, vừa nhìn đã thấy khí chất của một người phụ nữ thành công.
Hạ Tịch Nghiên nhìn tài liệu của chị ta, trong lúc vô tình lại phát hiện một tin tức.
Cô nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, sau đó lật xem những tấm ảnh này, phát hiện ra một chi tiết bên trong đó.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
Vì đảm bảo là thật, cô kiểm tra rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi vừa vào nhà đã nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên gọi đến, lập tức nghe máy: “A lô!”
“Tổng Giám đốc Mục!”
“Sao, nhanh thế đã nhớ tôi ra à!?”
Hạ Tịch Nghiên lười nói nhảm với anh, nói thẳng: “Có phải Alexia từng có một đứa con trai chết ngoài ý muốn không?”
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi hơi giật mình nói: “Hình như là có chuyện như vậy…”
“Được, tôi biết rồi!” Không đợi Mục Chính Hi nói gì thêm, Hạ Tịch Nghiên đã cúp máy.
Mục Chính Hi nhìn điện thoại, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì cả, khoé miệng cong lên.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên chỉ dùng cả đêm đã vẽ ra bản thiết kế sơ lược.
Cô cười nhìn bản thiết kế mình vẽ ra, tuy không biết bản thiết kế này có thành công không, nhưng nó chắc chắn là một bản thiết kế có ý nghĩa.
Hạ Tịch Nghiên thật cẩn thận kẹp bản thiết kế ở giữa bìa kẹp rồi cất kỹ, cả đêm không ngủ, cô vội vàng rửa mặt đi tới công ty.
Hai người cứ thế trùng hợp gặp nhau trong thang máy.
Thấy mắt Hạ Tịch Nghiên đỏ ngầu, Mục Chính Hi nhíu mày: “Sao vậy? Cô cả đêm không ngủ à?”
“Ừm!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Cái này cũng có thể nhìn ra được à?”
“Nhìn mắt cô là biết rồi!” Mục Chính Hi đáp.
Hạ Tịch Nghiên im lặng không nói gì nữa.
“Bản thiết kế sao rồi?” Mục Chính Hi vừa nói, thang máy đinh một tiếng mở ra, Hạ Tịch Nghiên lập tức bước ra ngoài: “Tổng Giám đốc Mục, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nộp bản thiết kế đúng hạn!” Nói xong, cô cười, xoay người đi đến bộ phận thiết kế.
Mục Chính Hi vẫn đứng trong thang máy nhìn cô, không nhịn được cong môi, cũng đi ra ngoài, bước đến phòng làm việc.
Hạ Tịch Nghiên rất ít thức đêm, hôm qua cả đêm không ngủ thật sự có hơi không chịu nổi, đầu óc vẫn cứ choáng váng mãi. Loading...
Thật sự không chịu nổi nữa, cô đi xuống dưới muốn mua chút đồ ăn.
Nhưng lúc này, một bóng người đi vào, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên thì nhíu mày, vốn còn muốn đi tới xem thử, nhưng Mục Chính Hi cần tài liệu gấp, bà mới không thể không đi đưa nhanh.
“Cậu chủ, tài liệu của cậu!” Trong phòng làm việc, dì Lý nhìn Mục Chính Hi nói.
Nhìn thấy dì Lý đến, anh cười: “Tôi đã nói để tài xế đi lấy rồi, dì còn cố ý đưa tới đây!”
“Không phải tôi sợ bọn họ vứt bừa bãi sao!” Dì Lý nói, cực kỳ quan tâm săn sóc Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi cười: “Để tôi kêu tài xế đưa dì về!”
Dì Lý gật đầu, vừa định đi, đột nhiên nhớ đến gì đó: “Đúng rồi cậu chủ, cậu và mợ chủ vẫn còn liên lạc sao?” Dì Lý đột nhiên hỏi.
Đương nhiên Mục Chính Hi biết mợ chủ trong miệng bà là ai.
“Không có, sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi thế!” Anh đáp.
Thấy vẻ mặt của anh giống như không biết thật, chẳng lẽ bà nhìn nhầm rồi?
Dì Lý cũng không nói nhiều nữa, cười lắc đầu: “Không có gì, tôi đi trước đây!”
“Ừm!” Mục Chính Hi cũng không nghĩ nhiều.
Vì thế, dì Lý đi ra ngoài.
Mục Chính Hi vốn muốn tiễn, nhưng điện thoại trên bàn lại reo lên.
Dì Lý bèn đi thang máy xuống một mình.
Vừa đi tới sảnh lớn, Hạ Tịch Nghiên đúng lúc trở về từ bên ngoài, dì Lý vừa nhìn thấy đã vội vàng đi tới, muốn xem thử có phải không!
Cuối cùng, vẫn không nhịn được lòng tò mò đi lên.
“Mợ chủ?” Lúc này, giọng nói vừa ôn hoà vừa thăm dò vang lên sau lưng Hạ Tịch Nghiên.
Mợ chủ?
Nghe thấy thế, cô xoay người, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt thì lập tức ngơ ngác.
“Dì Lý?” Nói thật, nhìn thấy dì Lý ở đây cũng khiến cô rất ngạc nhiên.
“Thật là cô sao mợ chủ!” Dì Lý cười nói, nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên nên rất vui vẻ, lần gặp mặt trước đã cách hai năm rồi, lúc đó khi Hạ Tịch Nghiên đi cũng rất xinh đẹp, nhưng không ngờ cách hai năm, cô lại càng có khí chất hơn, khiến bà suýt chút không nhận ra.
Ở nhà họ Mục một năm, Hạ Tịch Nghiên chưa bao giờ quên sự chăm sóc của dì Lý với mình, nhưng lúc này, cô lại cười nói: “Dì Lý, tôi và Mục Chính Hi đã ly hôn lâu lắm rồi, dì gọi tôi Tịch Nghiên là được!”
Nói đến đây, dì Lý hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được, nhưng mà, không phải cô đi rồi ư, sao bây giờ lại ở đây?” Dì Lý tò mò hỏi.
“Tôi…” Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nhớ tới gì đó, nhìn dì Lý: “Dì Lý, chuyện này nói ra rất dài, sau này tôi sẽ giải thích với dì sau, nhưng bây giờ tôi có thể nhờ dì một việc không?”
Dì Lý chớp mắt, sau đó cười nói: “Chuyện gì thế?”
“Mục Chính Hi không nhận ra là tôi, dì có thể không nói với anh ta không?”
Nghe thấy thế, dì Lý hơi ngạc nhiên, nhưng thấy người phụ nữ trước mặt thay đổi rất nhiều, không nhận ra cũng là bình thường.
“Nhưng mà…”
“Dì Lý, xin dì đó… Nếu bị anh ta biết, chắc chắn tôi sẽ sống không dễ chịu đâu!” Hạ Tịch Nghiên làm nũng.
Đương nhiên dì Lý biết chuyện lúc trước của bọn họ, cuối cùng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô, nhưng giấy cũng không thể gói được lửa mãi đâu!” Dì Lý có lòng nhắc nhở.
“Tôi biết, chuyện này tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn dì Lý!” Hạ Tịch Nghiên vội cười nói.
Dì Lý cũng cười.
“Hai người đang nói gì đấy?” Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Mục Chính Hi vang lên ở phía sau.