Hạ Tịch Nghiên rất muốn trả lời một câu, tôi không có vô sỉ không biết xấu hổ như anh vậy! Nhưng mà lời nói đương nhiên không thể nói vậy được, Hạ Tịch Nghiên chỉ mỉm cười, "Tôi không có thể chịu đựng…như tổng giám đốc Mục vậy!" Nói xong, Hạ Tịch Nghiên trực tiếp nhảy từ trên xuống, đẩy Mục Chính Hi đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Mục, vô cùng xin lỗi, phải để anh đợi bên ngoài một lúc rồi!" Nói xong, đẩy anh đi ra ngoài.
Mục Chính Hi cười cười, cũng không có lại trêu chọc cô nữa, mà đi ra ngoài .
Nhưng anh ngàn vạn không ngờ, đi ra ngoài thì thôi đừng nói nữa..
Vừa tới cửa, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi cười: "Tổng giám đốc Mục, xin chờ một chút!" Nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, sau đó còn nghe được tiếng khóa trái cửa... Khuôn mặt Mục Chính Hi nhịn không được co quắp lại.
Người phụ nữ này xem anh là gì chứ! Chẳng lẽ anh có thể nhìn lén được sao! Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng vẫn tràn ra một nụ cười…Sau khi Hạ Tịch Nghiên khóa chặt cửa, mới yên tâm thay quần áo.
Không thể không thừa nhận, Mục Chính Hi chọn bộ quần áo này đúng là vừa vặn như là làm riêng cho cô vậy.
Nhớ đến lúc trước, chuyện anh tặng lễ phục, ngay cả đồ nhỏ bên trong lễ phục cũng vừa vặn như vậy…Hạ Tịch Nghiên nhịn không được châm chọc Mục Chính Hi trong lòng! Cao thủ! Cao thủ! Trước cô còn nghĩ, có phải là quần áo của cô ở nhà họ Mục, anh mới biết được kích thước không.
Nhưng mà có một hôm, trong lúc vô tình cô nghe anh nói chuyện, mới biết, anh chỉ cần dùng mắt nhìn…mắt nhìn!!! Nghĩ tới đây, Hạ Tịch Nghiên lại nhịn không được châm chọc anh một lần.
Sau khi thay quần áo xong, Hạ Tịch Nghiên lúc này mới đi mở cửa.
Mục Chính Hi đứng ở cửa chờ.
Nhìn thấy cửa mở ra, ánh mắt của anh không khỏi rơi xuống người cô.
Một bộ váy liền màu vàng nghệ, nhìn vô cùng có khí chất.
Hạ Tịch Nghiên đúng là móc treo quần áo, gần như dáng nào, quần áo màu gì cũng có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, mặc trên người cô vô cùng có cảm giác có khí chất.
Ánh mắt, không khỏi lộ ý tán dương.
Thu lại tầm mắt, anh nhìn cô: "Thay xong rồi?"
"Ừ!" Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
Mục Chính Hi gật đầu, "Ừ, rất vừa vặn!" Hạ Tịch Nghiên không còn gì để nói.
Anh cũng nhìn ra rất vừa vặn, cô cũng nói vậy,
Mở cửa, Mục Chính Hi đi vào. Loading...
"Khi nào thì chúng ta đi! ? "
"Đợi lát nữa, nếu không có chuyện gì, là có thể đi rồi!" Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên gật nhẹ đầu.
Một đêm qua đi, chuyện ngày hôm qua, Hạ Tịch Nghiên đã buông lỏng rất nhiều, ít nhất, không căng thẳng đến mức như vậy.
Đúng lúc này, Mục Chính Hi muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng động.
"Xin hỏi một chút, Hạ Tịch Nghiên ở phòng bệnh nào!?" Giọng nói từ tính mà căng thẳng vang lên ở hành lang
"Hạ Tịch Nghiên sao?"
"Vâng!"
"Chính là phòng này!" Cô y tá ở bên ngoài nói.
"A, được, cảm ơn!" Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đều nghe được tiếng bên ngoài, bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía cửa ra vào, ngay đúng lúc này, một bóng người đi đến.
"Tịch Nghiên!" Vừa đi vào, sau khi nhìn Hạ Tịch Nghiên, căng thẳng gọi một tiếng.
Lúc nhìn thấy người đến, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt.
Mục Chính Hi lại nhìn người đến, không vui
Sao anh ta lại tìm được đến chỗ này?