Mục Chính Hi có thể xuất hiện trong lúc nguy cấp, lại đánh Hà Lục Nguyên một trận, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết, sao cô lại không cảm động chứ! Cô cũng không phải tâm địa sắt đá...chỉ là…lúc này nhìn Mục Chính Hi, nhìn ánh mắt âm u của anh, đáy lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
"Có nghe chưa!?" Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô, bổ sung thêm một câu.
Hạ Tịch Nghiên ma xui quỷ khiến gật nhẹ đầu: "Ừ!" Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu như thế, lúc này khóe miệng của Mục Chính Hi mới kéo lên một nụ cười hài lòng, vỗ vỗ đầu Hạ Tịch Nghiên, phun ra một chữ: "Ngoan..." Nghe thế, cả người Hạ Tịch Nghiên không nhịn được run rẩy.
Mục Chính Hi, anh cho tôi là sủng vật hay là trẻ con!!! Mặc dù trong lòng châm chọc như vậy, nhưng đương nhiên Hạ Tịch Nghiên cũng không nổi bão ra ngoài, xem như không nghe được.
Lúc này, đêm đã muộn rồi, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: "Đã rất trễ rồi... "
"Tôi canh ở đây, em ngủ đi!" Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, nháy mắt nhìn anh: "Kỳ thật không cần... "
"Câm miệng, ngủ!" Mục Chính Hi nhìn cô mở miệng quát lạnh.
Vì vậy, Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn ngậm miệng, còn có thể nói gì được? Cô dám nói, nếu như cô dám nói nhiều hơn một câu, Mục Chính Hi nhất định sẽ dùng biện pháp của anh làm cô câm miệng.
Kỳ thật, bọn họ hoàn toàn có thể trở về, chỉ là Mục Chính Hi quá kinh hãi, cứ muốn đưa cô đến bệnh viện.
Nhìn nhìn Mục Chính Hi: "Vậy vất vả cho anh rồi, tổng giám đốc Mục!" Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mục Chính Hi nhìn cô nằm xuống, sau đó đắp kín mền cho cô, lúc này, nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không nói nên lời….Sau khi đắp kín chăn cho cô, Mục Chính Hi cũng đến một cái sofa khác nghỉ ngơi.
Tổng giám đốc Mục, lần đầu tiên vì một người phụ nữ qua đêm ở bệnh viên, cũng là lần đầu tiên vì một người phụ nữ, chấp nhận trên ghế sofa…Sau khi tắt đèn, Hạ Tịch Nghiên nằm, Mục Chính Hi cũng dựa vào đó, hai người cũng không nói gì.
Nhưng là lúc này, không chút buồn ngủ.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, căn phòng không tính là quá tối, ít nhất, Hạ Tịch Nghiên có thể nhìn thấy bóng dáng cao ráo nằm trên ghế sofa kia.
Cô ôm chăn, nghiêng người, mở to mắt, nhìn về phía Mục Chính Hi.
Trong lòng cũng rất phức tạp.
Cuộc sống thật sự rất kỳ quái.
Cô nhớ lúc trước gả cho Mục Chính Hi, đừng nói về nhà, có một lần cô bị bệnh nặng, ở bệnh viện, dì Lý gọi điện thoại cho anh cả đêm, anh chỉ nhận một cuộc, nói không rảnh. Loading...
Mặc dù lúc đó, cô cũng không cần gì Mục Chính Hi đến.
Chỉ là... So với hiện tại, cuộc sống thật sự rất kỳ quái.
"Mục Chính Hi, anh ngủ chưa!?" Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi.
"Vẫn chưa!" Lúc này, giọng nói từ tính mà rõ ràng của Mục Chính Hi truyền tới.
"A!" Hạ Tịch Nghiên nhàn nhạt lên tiếng.
Mục Chính Hi: "..."
Sau khi Hạ Tịch Nghiên nói xong câu nói kia, Mục Chính Hi còn đang chờ cô nói gì đó, nhưng mà rất lâu cũng không nghe được lời nói của Hạ Tịch Nghiên.
Anh nhíu mày, quay đầu, nhìn Hạ Tịch Nghiên: "Sau đó thì sao! ? "
"Sau đó gì! ?" Hạ Tịch Nghiên hỏi.
"Em hỏi tôi ngủ chưa, là hết rồi! ?" Mục Chính Hi hỏi.
Kỳ thật Hạ Tịch Nghiên có lời muốn nói, chỉ là lời nói đến bên miệng, cảm thấy quá vô lý, cũng không nói nữa.
Nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Ừ..." Mục Chính Hi tức! Anh cảm thấy Hạ Tịch Nghiên có lời muốn nói, nhưng phân nửa lại không nói.