“Anh làm gì vậy?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi.
“Báo cảnh sát!” Mục Chính Hi nói, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên đưa tay ngăn cản anh: “Nhất định phải báo cảnh sát sao?”
“Vì sao không báo cảnh sát? Người giống như ông ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta!” Mục Chính Hi gằn từng chữ nói.
“Nhưng... Nói như vậy, ông ta sẽ mất tất cả!” Hạ Tịch Nghiên nhíu mày.
“Đến bây giờ em còn quan tâm ông ta sẽ mất tất cả sao? Với tôi mà nói thì danh dự của em còn quan trọng hơn tính mạng của ông ta!” Mục Chính Hi vô cùng tức giận nói, dường như người bị thương là anh vậy.
Hạ Tịch Nghiên ngồi bên cạnh, không nói gì nữa, mà Mục Chính Hi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau khi Mục Chính Hi cúp máy thì mới nguôi giận. Anh xoay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em thế nào? Tôi lập tức đưa em đến bệnh viện!” Mục Chính Hi lo lắng nhìn cô hỏi.
“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ, không cần đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nhìn vết bầm tím trên tay chân Hạ Tịch Nghiên thì nhíu mày lại: “Không được, cần phải đến bệnh viện!”
Anh không tin trên người Hạ Tịch Nghiên không có vết thương khác, anh không yên tâm. Anh nói xong thì lái xe đến bệnh viện.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên xe, cho dù cô nói thế nào, Mục Chính Hi cũng không quan tâm, lái xe tới bệnh viện. Hạ Tịch Nghiên nhìn anh kiên định như thế cũng không nói gì nữa. Nói thật, hiện tại cô ngồi trong xe Mục Chính Hi thì không còn sợ hãi như vậy, ngược lại rất yên tâm...
Mục Chính Hi kịp thời xuất hiện, thật sự làm cho cô rất cảm động... Nhưng cô chỉ nhìn sườn mặt Mục Chính Hi mà không nói gì.
Mà bên kia, Tống Kỳ chạy tới thì thấy bên ngoài có rất nhiều cảnh sát. Đây đúng là nơi giám đốc Lý đã gửi cho anh. Chẳng lẽ... Anh đã tới trễ sao? Đã xảy ra chuyện gì? Tống Kỳ nghĩ đến đây thì mở cửa xe xuống.
Mike đi hỏi chuyện đã xảy ra, mà Tống Kỳ chạy vào. Ở bên trong không có bóng dáng của Hạ Tịch Nghiên. Cũng không thấy Hà Lục Nguyên. Trong phòng nào đó có vết máu trên mặt đất. Anh không biết là của ai. Nhưng trong lòng lại lo lắng và căng thẳng không nói nên lời.
Sau khi anh đi ra, Mike lập tức đi tới nói với Tống Kỳ: “Căn cứ theo suy đoán, có lẽ cô Hạ đã bị nhốt ở đó, nhưng hôm nay có người đã cứu cô ấy, hơn nữa còn báo cảnh sát!” Mike nói.
Tống Kỳ nghe vậy thì xoay đầu nói: “Cô ấy có bị thương không? Có bị gì không?” Tống Kỳ hỏi.
Mike lắc đầu: “Chuyện này không rõ lắm, nghe bọn họ nói lúc tới đây đã có người cứu cô Hạ đi rồi!” Mike nói.
Tống Kỳ nghe thế thì nhíu mày lại: “Ai báo cảnh sát?”
Mike lắc đầu, “Không biết, bọn họ không tiết lộ!”
Tống Kỳ nghe anh ta nói xong thì trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Nhưng trực giác nói với anh đó là Mục Chính Hi! Không nghĩ tới anh vẫn tới chậm một bước! Tống Kỳ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Lúc này, Mike nhìn Tống Kỳ: “Tổng giám đốc, hiện tại chúng ta...”
“Trở về thôi!” Tống Kỳ nói xong thì đi về phía xe.
Mike nhìn anh, cũng cảm thấy không đáng thay Tống Kỳ, mất nhiều công sức như vậy lại có người nhanh chân đến trước! Nhưng còn có cách nào sao!? Mike nghĩ vậy thì cũng thở dài, đi theo Tống Kỳ rời khỏi đó.