Nghe tiếng “tút tút” truyền đến từ điện thoại, Hạ Kỳ Lâm ngơ ra.
Rõ ràng, anh đã bị Mục Chính Hi làm cho cạn lời.
Không phải anh đang nghĩ bắt Mục Chính Hi đền cái gì, mà anh tin Mục Chính Hi có đủ năng lực để tìm được Hạ Tịch Nghiên, có thể cứu được cô… Nhưng mà, lời của Mục Chính Hi đã đả kích nặng nề đến Hạ Kỳ Lâm.
Một ngày, vẫn chưa có bất cứ tin tức nào của Hạ Tịch Nghiên.
Mục Chính Hi ở trong công ty, gần như không một ai dám bước vào phòng làm việc anh nửa bước.
Bọn họ cũng không biết rốt cuộc hôm nay Mục Chính Hi bị làm sao, giống như ăn phải thuốc nổ vậy, phàm là có người tiến vào tìm anh, không ai là không bị mắng.
Khiến cho cả công ty đều cảm thấy sợ hãi bất an.
Nếu như không có chuyện lớn gì, thường thì sẽ không có ai dám vào tìm Mục Chính Hi cả.
Đến cả người lắm chuyện nhất, hôm nay cũng đã im miệng lại, lỡ như bị Mục Chính Hi nghe thấy, theo tình hình phát triển của hôm nay, e là sẽ bị sa thải mất.
Vì vậy, cả công ty, đều bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng, nặng nề.
Thử nghĩ, nếu có Hạ Tịch Nghiên ở đây thì tốt rồi, cô vẫn luôn có bản lĩnh này, khiến Mục Chính Hi phải bất lực, cũng có thể hóa giải cục diện gượng gạo này.
Nhưng hôm nay Hạ Tịch Nghiên cũng không đến, cũng không biết là vì sao, nhìn chỗ ngồi của Hạ Tịch Nghiên… cho đến tận tối.
Tan làm, mọi người thu dọn xong lập tức rời đi.
Lúc này về sớm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn Mục Chính Hi ở trong phòng làm việc vẫn chưa ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, vẫn không có bất cứ tin tức nào, Mục Chính Hi không thể ngồi yên được nữa.
Nếu như hôm nay vẫn không có tin tức nào, vậy… Hạ Tịch Nghiên nhất định là lành ít dữ nhiều!
Chỉ cần nghĩ đến đây, anh lại có cảm giác nói không thành lời.
Đúng lúc này, chuông điện thoại anh vang lên.
Anh lập tức nhìn qua, sau đó nhìn số điện thoại trên màn hình, rõ ràng có chút thất vọng, nhưng không thể làm gì khác, vẫn nghe máy.
“Alo, ba…”
“Con đang làm gì?”
“Vẫn còn ở công ty!”
“Từ lúc nào mà con lại cố gắng như vậy?” Trong điện thoại, Mục Trần lên tiếng.
Mục Chính Hi: “…” Loading...
Có lúc nào mà anh không cố gắng chứ?
Nếu như là bình thường, nhất định Mục Chính Hi sẽ chế giễu Mục Trần vài câu, nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không có tâm trạng.
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm tình hình gần đây của con thôi. À đúng rồi, mẹ con với bà nội con sắp về rồi, còn nói muốn gặp Hạ Tịch Nghiên nữa đến, lúc đấy nhớ đón con bé về nhà ăn cơm!” Mục Trần nói.
Quan tâm đến tình hình của anh là giả, muốn anh đưa Hạ Tịch Nghiên về ăn cơm mới là thật! Mục Chính Hi có thể nghe ra được.
Nhưng bây giờ anh cũng không có tâm trạng đấu khẩu với Mục Trần, nếu là bình thường kiểu gì anh cũng sẽ châm chọc vài câu.
“Con biết rồi!” Mục Chính Hi đáp.
Mục Trần cảm nhận được có điều không ổn.
Con trai của mình, tính tình thế nào, ông biết rất rõ, hôm nay Mục Chính Hi yên tĩnh quá rồi.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Mục Trần đột nhiên hỏi.
Mục Chính Hi cầm điện thoại, có chút sốt ruột, nghe thấy lời Mục Trần nói, khẽ ngơ ra, hỏi ngược lại một câu: “Sao cơ?”
“Thấy con không bình thường lắm!”
“Chỉ là hơi mệt thôi, đến lúc đó con sẽ đưa cô ấy đến đúng giờ.” Mục Chính Hi nói.
Mục Chính Hi là người như thế nào, Mục Trần biết rõ nhất, có vài chuyện, anh không nói, ông cũng không hỏi nhiều, đợi lúc anh muốn nói, anh sẽ tự nói.
“Được, con trở về nghỉ ngơi sớm chút!”
“Vâng.” Mục Trần dặn dò thêm vài câu, sau đó cúp máy.