Nghe tới điều này, khoé miệng Mục Chính Hi nhếch lên, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Không đến bệnh viện?!”
“Ừm!”
“Chắc chứ? Vậy đi đâu?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Nói rồi Lăng Tiêu Tường từ từ lại gần, tựa đầu vào cánh tay Mục Chính Hi: “Chỉ cần anh có thể yên lặng ở bên em là em đã thoả mãn lắm rồi!”
Mục Chính Hi quay đầu lại, liếc nhìn Lăng Tiêu Tường, anh không biết nên nói gì, cũng không từ chối mà lái xe tới nhà họ Lăng.
Lăng Tiêu Tường thấy Mục Chính Hi không nhúc nhích bèn nhắm mắt dựa vào người anh nghỉ ngơi, khoé miệng mang theo ý cười, dường như đã lâu không như vậy rồi.
Chỉ là khoảng thời gian như vậy sẽ không bao giờ kéo dài được lâu.
“Đến rồi!” Đột nhiên Mục Chính Hi nói.
Lăng Tiêu Tường đang nhắm mắt, nghe thấy lời anh nói thì lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện đã tới nhà họ Lăng.
Không ngờ chỉ vài phút ngắn ngủi, Mục Chính Hi đã lái xe tới đây.
Lăng Tiêu Tường sững sờ một lát rồi nói: “Chính Hi, cùng vào đi, hôm nay ba mẹ em ra ngoài hết rồi, không có ai…” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói, cố gắng giữ anh lại.
“Thôi!” Mục Chính Hi thẳng thừng từ chối: “Anh còn có việc, phải về đây!”
Thấy anh hờ hững vội vàng muốn đi, Lăng Tiêu Tường nhíu mày: “Có việc hay là có người không cho đi?!”
Cô ta hỏi như vậy khiến Mục Chính Hi phải ngước mắt nhìn lên: “Có ý gì?”
Lăng Tiêu Tường đột nhiên nở nụ cười chua xót: “Không có gì, anh đi đi!” Nói rồi cô ta cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Mục Chính Hi ngồi đó nhìn bóng lưng cô ta mà không biết nên nói gì.
Vừa định đẩy cửa xe, Lăng Tiêu Tường dừng lại, bỗng nhiên quay đầu hôn lên môi Mục Chính Hi.
“Chính Hi, dù thế nào, em mong anh nhớ rõ một điều, em yêu anh hơn bất kỳ ai!” Cô ta nhìn Mục Chính Hi bằng ánh mắt thâm tình, sau đó quay người, đẩy cửa xuống xe.
Mục Chính Hi ngồi trong xe, không làm bất cứ hành động gì, nhìn Lăng Tiêu Tường xuống xe sau đó chạy vào nhà mà nhíu mày.
Anh ngây người chừng một phút, sau đó chợt nhớ tới điều gì, anh khởi động xe.
Mà bên phía tiệc rượu cũng đã sắp kết thúc. Loading...
Mục Chính Hi lái xe bằng tốc độ nhanh nhất có thể, khi anh đến thì rất nhiều người đã lần lượt bước ra.
Xem ra đã kết thúc rồi.
Mục Chính Hi dừng xe, ngồi trong xe nhìn về phía cửa, tựa hồ đang chờ một bóng người nào đó xuất hiện, nhưng đợi mãi, rất nhiều người đã ra, chỉ là vẫn không thấy bóng dáng anh muốn thấy.
Mục Chính Hi cau mày, nhưng cũng không vội.
Tiệc rượu của Tống Kỳ được tổ chức rất hoành tráng và đông người, không có gì phải ngạc nhiên, anh tiếp tục ngồi trên xe chờ.
Mọi người cứ lần lượt đi ra hết tốp này đến tốp khác, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tịch Nghiên, lúc này Mục Chính Hi mới nhíu mày bất an.
Trong lúc do dự thì anh thấy Tống Kỳ bước ra, sắc mặt rất xấu, quan trọng nhất là Hạ Tịch Nghiên không ở bên cạnh anh ấy.
Lẽ nào cô đi trước rồi?
Khả năng này gần như bằng không…
Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi đẩy cửa xe bước vào.
“Tống Kỳ!” Anh gọi.
Tống Kỳ đang đứng đợi xe, thấy Mục Chính Hi tới thì nhíu mày.
“Có chuyện gì sao?” Tống Kỳ hỏi Mục Chính Hi với giọng điệu và sắc mặt đều không tốt.
Sự thân sĩ ban đầu hai người gặp nhau đều là giả vờ.