Tin tức vừa mới được tuyên bố, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Nhìn thấy tin tức, Hạ Tịch Nghiên chỉ cười cười. Có thể nhìn ra được ở bên phía Tống Kỳ khá thuận lợi, nghĩ đến đây cô cũng không nói cái gì nữa, đúng vào lúc này điện thoại di động đang để ở trên bàn lại vang lên.
Lúc nhìn thấy là dãy số của Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên nhận điện thoại.
“A lô.”
“Em có bận không?”
“Cũng ổn, sao vậy.” Hạ Tịch Nghiên nhẹ giọng trả lời.
“Có một chuyện muốn tìm em giúp đỡ.” Tống Kỳ nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Có chuyện gì đó, anh cứ nói đi.”
“Công ty sắp khai trương rồi, đến lúc đó sẽ có tiệc chúc mừng, anh mời em làm bạn gái của anh. Em cũng biết đó, ở đây anh không quen biết ai hết...” Tống Kỳ nói.
Nghe thấy cái này Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, lập tức hỏi lại: “Chỉ có cái này thôi à?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Em còn tưởng là chuyện tiền đó, nói nghiêm trọng như vậy.”
“Anh sợ em bận chuyện gì đó.”
“Lúc nào vậy?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Ba ngày sau.”
“Được rồi, không thành vấn đề.” Hạ Tịch Nghiên đồng ý.
“Nói như vậy là em đã đồng ý rồi?” Tống Kỳ hỏi.
“Đương nhiên rồi, lúc ở luân đôn anh giúp em nhiều như vậy, bây giờ đổi lại là em giúp anh.” Hạ Tịch Nghiên cười cười nói chuyện.
Nghe đến đây, Tống Kỳ cũng cười ở đầu dây bên kia điện thoại: “Được, nếu đã như vậy thì đến lúc đó anh đi đón em nha.”
“Được thôi.” Hạ Tịch Nghiên trả lời lại, hai người lại nói chuyện vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tịch Nghiên tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Hai ngày nay Mục Chính Hi không đi tìm cô, cái này làm cho cô làm việc rất thoải mái.
Sau khi tan việc, Hạ Tịch Nghiên lại là người rời khỏi công ty cuối cùng.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong thì Hạ Tịch Nghiên đi ngay, đúng vào lúc này Mục Chính Hi bước tới từ bên kia, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng vươn tay nhấn nút thang máy, cũng không muốn đi cùng với anh trong một cái thang máy. Loading...
Động tác nhỏ này của cô, hoặc là nói chút tâm tư nhỏ này cô cũng không thoát khỏi đôi mắt của Mục Chính Hi. Lúc thang máy đang sắp khép lại, Mục Chính Hi bước hai ba bước đi tới, trực tiếp vươn tay ra chặn thang máy lại, thế là thang máy chậm rãi mở ra.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở bên trong nhìn Mục Chính Hi đi đến, không ngờ đến động tác của anh lại nhanh lẹ như vậy, cô lập tức lộ ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Mục.”
“Tại sao nhìn thấy tôi tới mà còn lập tức nhấn nút thang máy?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi.
“Đâu có đâu...” Hạ Tịch Nghiên có chút chột dạ trả lời.
“Không có à, em xác định là không có đúng không?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nụ cười giả tạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Nghiên.
Thôi được rồi, ở trong không gian này Hạ Tịch Nghiên cũng không dám đắc tội Mục Chính Hi, cũng chỉ có thể cười một cái rồi nói: “Tôi đang rất vội, cầm trên tay rất nhiều thứ, cho nên muốn đi nhanh một chút...”
Nhìn nụ cười của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi lườm cô một cái, sau đó cũng không so đo nữa.
Thấy Mục Chính Hi không nói lời nào, Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười nhanh chóng dựa qua một bên.
Mục Chính Hi đứng ở nơi đó, chợt nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu qua một bên nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Thứ sáu này có thời gian rảnh không?”
Thứ sáu?
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ chính là ngày Tống Kỳ khai trương, cô nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không có.”
“Có hẹn à?”
“Ừm, đã hẹn với bạn rồi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi nhìn vào hai mắt của cô, cũng không nói cái gì nữa, đứng vững người ánh mắt đối mặt với cửa thang máy.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở nơi đó lặng lẽ thở dài một hơi.
May mắn là Mục Chính Hi không tiếp tục hỏi nữa, đúng lúc này cửa thang máy “đinh” một tiếng liền mở ra.