Nghe thấy cái này, Tống Kỳ ngẩn người: “Đây là quyết định tạm thời, cho nên...”
“Em hiểu rồi, hiểu rồi, chúc mừng anh.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, phát ra một nụ cười từ nội tâm.
“Em không tức giận hả?”
“Tại sao phải tức giận cơ chứ, anh muốn phát triển chi nhánh ở thành phố A, đây là một chuyện đáng để chúc mừng mà, chẳng qua là em cảm thấy quá đột ngột mà thôi.” Hạ Tịch Nghiên nhẹ giọng nói.
“Ừm, đúng là có chút đột ngột. Sao đây, tối nay có muốn đi ra ngoài chúc mừng hay không đây?” Tống Kỳ nói.
“Anh có thời gian không?”
“Cho dù không có thời gian thì cũng phải kiếm được thời gian, chuyện công ty có bận đi nữa cũng không hết được, huống hồ gì có em chúc mừng với anh, đương nhiên anh rất vui.” Tống Kỳ nói.
“Vậy em có thể mang theo bạn được không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có thể, nhiều người thì sẽ vui hơn, huống hồ gì anh cũng muốn gặp bạn bè của em.” Tống Kỳ nói.
Từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở nước ngoài, đối với anh ta mà nói, gặp bạn bè họ hàng đây chính là một loại khẳng định, Tống Kỳ vẫn rất vui vẻ.
Chỉ là Hạ Tịch Nghiên không có suy nghĩ như vậy...
“Vậy được rồi, tối nay chúng ta gặp nhau.”
“Được.”
Sau khi nói chuyện xong, Hạ Tịch Nghiên cúp điện thoại, ném tờ báo qua một bên, bắt đầu chuyên tâm ăn sáng, sau khi ăn xong thì liền nhanh chóng đi làm.
Ở trong công ty cũng đang thảo luận về vấn đề này một cách sôi nổi.
Hạ Tịch Nghiên mới vừa đi vào công ty, đồng nghiệp liền bà tám mà hỏi cô: “Tịch Nghiên, hóa ra là cái người vừa mới đi du học về lại có tiền như vậy à.” Bọn họ cầm tờ báo, kích động nói.
Cho dù là Hạ Tịch Nghiên không nhìn thì cũng biết là bọn họ đang nói cái gì.
“Vậy hả?” Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng nhướng mày hỏi lại, giống như là không biết rõ tình hình.
“Cô không biết hả?” Đồng nghiệp hỏi lại.
“Tôi chỉ biết là hoàn cảnh gia đình của anh ấy không tệ, ở luân đôn thì có công ty của mình, đối với tài sản của người ta, tôi cũng không hiểu lắm.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Hạ Tịch Nghiên, cô phung phí của trời quá đi thôi.” Đồng nghiệp nhịn không được mà thầm than.
Hạ Tịch Nghiên: “... Cô ơi, cô đừng có dùng từ ngữ linh tinh mà.”
Nói đến chuyện này, đồng nghiệp nở nụ cười: “Anh ta cũng kinh doanh đá quý, bây giờ lại phát triển chi nhánh ở thành phố A, xem ra phải có cạnh tranh với công ty của chúng ta rồi.” Đồng nghiệp nói.
Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên cũng sửng sốt một chút.
Đúng thật là như vậy. Loading...
Bây giờ Vân Duệ đang hướng ra quốc tế, vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, mà ở trong nước đã là công ty đá quý lớn nhất thành phố A. Bây giờ Tống Kỳ bỗng nhiên lại đưa ra một quyết định như vậy, chuyện này tương đương đối địch với Vân Duệ...
Mặc dù là có vẻ nguy hiểm, nhưng mà Hạ Tịch Nghiên biết Tống Kỳ chắc chắn sẽ làm, đừng nói là có đầu óc buôn bán, thủ đoạn thương trường.
Mục Chính Hi và Tống Kỳ cũng đều là người cực kỳ xuất sắc ở phương diện làm ăn.
“Haizz, tôi đoán là sau này trong giới đá quý ở thành phố A của chúng ta sẽ có một trận gió tạnh mưa máu đây.” Có đồng nghiệp nào đó ở một bên cảm thán.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở bên cạnh, sau khi nghe thấy thì nhịn không được mà bật cười.
“Cẩn thận máu tươi bắn lên người cô đó, cô vẫn nên nhanh đi làm việc đi.” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Sau khi đồng nghiệp nghe thấy như vậy, bất đắc dĩ nhún vai: “Chỉ có thể như thế thôi.” Nói xong thì nhanh đi làm việc.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười bắt đầu làm việc.
Mà lúc này ở trong phòng làm việc của Mục Chính Hi, nhìn tờ báo ở trước mặt, khóe miệng của anh lạnh lùng nhếch lên.
Ngay vào lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Nhìn thấy dãy số, Mục Chính Hi ấn nghe.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đương nhiên là chúc mừng cậu rồi.” Giọng nói của Huống Thiên Hựu vang lên ở đầu dây bên kia.
“Chúc mừng? Có cái gì đáng để chúc mừng đâu chứ?” Mục Chính Hi hỏi lại.
“Bây giờ đã có người cùng kiếm một chén cơm với cậu ở thành phố A, cậu không cần phải độc tài đại quyền nữa.” Huống Thiên Hựu ở đầu dây bên kia điện thoại mở miệng nói.
Đương nhiên Mục Chính Hi nghe ra được Huống Thiên Hựu đang ám chỉ Tống Kỳ.