“Vậy em sợ gì?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại, đã lâu như vậy, chỉ có người muốn dính líu tới anh, cố hết sức liên lạc với anh, Hạ Tịch Nghiên là người đầu tiên muốn tránh xa anh.
“tôi chỉ không muốn bị bàn tán chỉ trỏ, có trời mới biết, một đại nhân vật như Tổng giám đốc Mục đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến anh, tuyệt đối là tiêu đề trang nhất, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Chỉ như vậy thôi?” Mục Chính Hi quay đầu nhìn cô đầy ẩn ý, hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu rất chắc chắn: “Tất nhiên!”
Nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, dường như không có lý do gì khác, Mục Chính Hi gật đầu: “Được thôi, em không muốn tôi nói thì đừng có mà lộn xộn với tôi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Cảm xúc của anh phong phú mãnh liệt với tôi như thế, làm sao tôi biết khi nào tôi chọc anh và khi nào tôi không chọc anh?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi, cố ý không dùng từ quá rõ ràng.
Mục Chính Hi liếc cô một cái: “Cách đàn ông xa một chút!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Thế là, Hạ Tịch Nghiên hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Xe chạy chầm chậm trên đường, không biết Mục Chính Hi mất bao lâu mới đến được tòa nhà chung cư cô ở.
Về đến nơi, Hạ Tịch Nghiên tháo dây an toàn: “tôi về đây, anh đi đường cẩn thận!”
“Không mời tôi uống một tách trà sao?” Mục Chính Hi nhướng mày hỏi.
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “tôi rất ít uống trà, nên cũng không có trà, Tổng giám đốc Mục, anh về nhà uống đi!”
Khuôn mặt của Mục Chính Hi giật giật: “Xem ra hôm khác tôi phải mang trà đến cho em!”
“Đừng lãng phí những thứ đắt tiền, cho tôi thì lãng phí lắm!” Hạ Tịch Nghiên cười nói, nụ cười đó, khiến Mục Chính Hi hận không thể xông lên túm lấy cô!
“Không uống trà, vậy thì uống thứ khác!” Mục Chính Hi lùi xuống đòi hỏi thứ khác.
“Tổng giám đốc Mục, tôi tin, dù anh không uống nước thì cũng sẽ không chết khát, cô nam quả nữ vào giờ muộn thế này thì cũng không tốt chút nào, cho nên xin anh hãy quay về!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Dù sao từng câu cũng là ngăn không cho Mục Chính Hi đi lên.
Mục Chính Hi tức giận nhìn Hạ Tịch Nghiên. Loading...
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục, đi đường cẩn thận, tôi lên trước!” Nói xong cô xua tay, tự mình đi lên.
Người phụ nữ này thật là…
Mục Chính Hi phát hiện mình không có cách nào giữ được Hạ Tịch Nghiên!
Nhưng anh nhìn cô đi lên lầu, một lúc sau, anh mới lái xe đi…
Sau khi Hạ Tịch Nghiên lên lầu thay giày, lúc bấy giờ mới lấy điện thoại di động ra, thấy trên đó có vài cuộc gọi nhỡ nên cô bấm số.
Ngay sau đó, bên kia lập tức nghe máy.
“Alo, Tịch Nghiên, em sao rồi? Bây giờ em đang ở đâu đấy?” Bên kia điện thoại, Tống Kỳ vừa nghe máy liền căng thẳng hỏi.
“Bây giờ em đang ở nhà, không sao đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Mục Chính Hi không làm gì em chứ?” Tống Kỳ lo lắng hỏi.
“Không có, em về rồi, không sao ạ!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe đến đây, Tống Kỳ mới hơi an tâm: “Điện thoại của em liên tục không nghe máy, cho nên anh…”
“Máy em không biết tại sao lại tắt tiếng nên em không nghe thấy!” Hạ Tịch Nghiên nói, đây là lần đầu tiên cô nói dối Tống Kỳ.
Nghe vậy, Tống Kỳ cũng không nghĩ nhiều, liền nói: “Anh không nghĩ hôm nay em sẽ gặp Mục Chính Hi!”
“Anh không cần cảm thấy áy náy, em không sao, ngay từ đầu em đã biết anh ấy ở phía bên đó mà không ngăn cản anh, chuyện này em không trách anh đâu!” Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng nói.