Nhìn ly cà phê, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn: “Cô Lăng đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Lăng Tiêu Tường phải cần sự kiên nhẫn biết bao nhiêu mới không om sòm với cô.
“Tôi nghĩ là tôi muốn đến đây tìm cô vì chuyện gì thì chắc là cô cũng biết.” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Cô Lăng có lời gì thì cứ nói thẳng đi, đợi một lát nữa tôi còn phải trở về làm việc.”
Nhìn bộ dạng không nóng không lạnh của Hạ Tịch Nghiên, Lăng Tiêu Tường nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, nói đi cần bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời khỏi Mục Chính Hi?”
Tay của Hạ Tịch Nghiên tùy ý khuấy đều cà phê, nhưng mà khi nghe được câu nói này thì động tác tay của cô dừng lại.
Nâng mặt lên nhìn Lăng Tiêu Tường: “Cô Lăng, cô đây là có ý gì?”
“Tiếp cận với Chính Hi không phải là vì tiền à? Cô ra một cái giá đi, tôi cho cô, từ nay về sau cách Chính Hi xa một chút.” Lăng Tiêu Tường nhìn cô, nói rõ từng chữ.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên cười cười: “Cô Lăng, cô cảm thấy là tiền có thể mua hết được tất cả à?”
“Có ý gì chứ?”
“Không nói đến việc là tôi có thích Mục Chính Hi hay không, nếu như tôi thích anh ấy thì cô cảm thấy cô cho tôi tiền là có thể để tôi rời khỏi anh ấy được sao? Nếu như tôi tiếp cận Mục Chính Hi là vì tiền, cô cảm thấy giá trị bản thân của Mục Chính Hi đáng tiền hay là tiền mà cô cho tôi đáng hơn.” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta, hỏi lại.
Nghe thấy cái này, sắc mặt của Lăng Tiêu Tường lập tức thay đổi: “Ý của cô chính là không chịu rời khỏi phải không?”
“Ý của tôi là cô Lăng không phải dùng tiền có thể mua được tất cả, ít nhất đối với tôi mà nói thì không phải.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi. Tôi không có hứng thú với Mục Chính Hi, cô cũng không cần thiết phải dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi đâu.” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta, nói một cách rõ ràng.
Nghe thấy cái này, Lăng Tiêu Tường nở nụ cười lạnh: “Một bên thì cô nói với tôi là cô không có hứng thú với anh ấy, một bên khác thì cô lại ra ra vào vào với anh ấy như một cặp, không chịu rời khỏi anh ấy, cô kêu tôi làm sao tin tưởng được đây.” Lăng Tiêu Tường nhìn cô cười lạnh rồi nói, nếu như không phải trong quán cà phê có nhiều người, giờ phút này chỉ sợ là cô ta muốn la hét lên rồi.
“Cô Lăng, đó là do yêu cầu công việc, lúc riêng tư, cô có nhìn thấy tôi với anh ấy ra vào như một đôi lúc nào không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
“Chỉ sợ là cô sẽ mượn danh nghĩa công việc mà tiếp cận anh ấy.” Lăng Tiêu Tường cười lạnh nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Cô Lăng à, tôi thấy ngày hôm nay không phải là cô đến tìm tôi để nói chuyện, mà là trong lòng của cô đã đưa ra nhận định thay cho tôi, vậy thì cần phải trò chuyện cái gì nữa?”
“Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ không kém gì so với Mục Chính Hi, tại sao cô lại phải cứ lôi kéo anh ấy không chịu buông?” Lăng Tiêu Tường hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Tôi thấy là Tống Kỳ rất thích cô, tại sao lại cứ nắm lấy Mục Chính Hi không chịu thả?” Lăng Tiêu Tường hỏi, giống như là sợ Mục Chính Hi sẽ rời khỏi cô ta.
Nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày lại, cảm giác bây giờ cứ giống như là cô không chịu rời khỏi Mục Chính Hi vậy đó.
“Cô Lăng, tôi nhắc lại một lần nữa, giữa tôi và tổng giám đốc Mục không có bất kỳ mối quan hệ nào, tôi cũng không có níu kéo không chịu buông. Nếu như cô thật sự không yên lòng như vậy, thế thì mong cô đi tìm Mục Chính Hi đi, đừng có đến tìm tôi nữa, ngoại trừ công việc thì tôi cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh ta.”
“Vậy thì cô từ chức đi.” Lăng Tiêu Tường nói.
“Từ chức à?” Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Xem ra là cô có chỗ không biết rồi, trước đó lúc tôi vừa mới vào công ty, muốn từ chức nhưng mà lại không thành công, bây giờ tôi và tổng giám đốc Mục còn có thỏa thuận, càng không thể từ chức được.”