Mục Chính Hi nghe vậy cũng không nói gì, khóe miệng cười càng lạnh.
“Em cảm thấy, Hạ Tịch Nghiên chắc chắn thích LEO, Chính Hi, anh nói xem?” Lăng Tiêu Tường nói, còn xoay đầu nhìn Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi nghe vậy thì cười cười: “Anh không nghĩ vậy!”
“Vì sao?” Lăng Tiêu Tường hỏi lại.
“Trực giác!” Mục Chính Hi nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói lại lộ ra sự tức giận.
Lăng Tiêu Tường nghe câu nói của Mục Chính Hi thì sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mục Chính Hi, mà lúc này Mục Chính Hi lại bỗng nhiên dừng xe lại. “Tiêu Tường, anh bỗng nhiên nhớ mình còn việc nên không thể đưa em về được!” Lúc này Mục Chính Hi nói.
Lăng Tiêu Tường nghe vậy thì nhìn Mục Chính Hi giống như muốn tìm manh mối từ vẻ mặt của anh.
Nhưng cô ta nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được gì.
“Chính Hi, anh thích Hạ Tịch Nghiên sao?” Lúc này Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mục Chính Hi nghe vậy thì nhíu mày, có chút không vui nhìn cô ta: “Em nói cái gì?”
“Vì sao em cảm giác sau khi Hạ Tịch Nghiên xuất hiện thì tất cả mọi thứ thay đổi, anh đối xử với em cũng thay đổi...” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói từng chữ.
Mục Chính Hi nhìn vào ánh mắt của Lăng Tiêu Tường thì nhíu mày: “Em nghĩ nhiều rồi!”
“Thật sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh hỏi lại.
“Em không tin anh sao!?” Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường hỏi lại.
Lăng Tiêu Tường nghe vậy thì trong lòng giống như có thứ gì đó đụng vào, sau đó cô ta mở miệng: “Không phải em không tin... Chỉ là...” Lăng Tiêu Tường không biết miêu tả cảm giác này thế nào.
“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều!” Lúc này Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường nói.
“Anh đưa em về!” Mục Chính Hi không hề nhiều lời, anh khởi động xe chạy đến nhà họ Lăng.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nữa, khi đến trước cửa biệt thự nhà họ Lăng thì Mục Chính Hi mới mở miệng: “Tới rồi, em về đi!”
Lăng Tiêu Tường ngồi ở đó tháo dây an toàn, lúc cô ta định xuống xe thì bỗng nhiên ôm lấy Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi sửng sốt. “Chính Hi, cho dù anh gạt em thì em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh đừng rời xa em!” Lăng Tiêu Tường ôm anh nói.
Mục Chính Hi nghe Lăng Tiêu Tường nói thì nhíu mày: “Tiêu Tường...”
“Đừng nói, đừng nói gì cả!” Lúc này Lăng Tiêu Tường buông Mục Chính Hi ra nhìn anh: “Chính Hi, cho dù thế nào thì em cũng yêu anh, cho dù anh gạt em thì em cũng cam tâm tình nguyện!”
Mục Chính Hi nghe Lăng Tiêu Tường nói vậy thì nhìn cô ta.
“Được rồi, em biết anh còn có việc nên anh đi đi, em về đây!” Lăng Tiêu Tường nói xong thì xuống xe.
“Tiêu Tường...” Mục Chính Hi gọi một tiếng, nhưng Lăng Tiêu Tường không đáp lại, đóng cửa xe rồi chạy vào nhà.
Mục Chính Hi ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng của Lăng Tiêu Tường thì cau mày.
Khoảng mấy phút sau Mục Chính Hi mới lái xe rời đi.
Anh vừa đi thì Lăng Tiêu Tường từ ban công trên lầu đi ra, nhìn đến Mục Chính Hi rời đi, con ngươi xinh đẹp hơi híp lại... Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay những thứ thuộc về mình! Tuyệt đối không!!! Cho dù là ai!