Cô không nói gì thêm nữa. Anh trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới khởi động xe rời khỏi đây. Hai người trên đường cũng chẳng nói với nhau một lời nào, Hạ Tịch Nghiên cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, tránh mở miệng lại chọc giận Mục Chính Hi.
Vừa đến điểm đích, hai người liền cùng nhau xuống xe. Khi đến vừa hội trường, Mục Chính Hi đứng đó đưa tay ra. Hạ Tịch Nghiên hơi ngây người nhìn anh.
“Sao? Chẳng lẽ cô muốn cho người khác nhìn thấy chúng ta một trước một sau đi vào à?!” Mục Chính Hi nhướn mày hỏi. Vì thế Hạ Tịch Nghiên không thể không đưa tay ra, khoác vào cánh tay anh. Khoảnh khắc đó cảm giác thật kì quái.
Đã kết hôn với Mục Chính Hi được một năm, hai người bọn họ cũng chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng nào, vậy mà hôm nay hai người họ lại tay trong tay xuất hiện ở trước mặt nhiều người như vậy.
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng chẳng nói gì, hai người họ cùng tiến vào bên trong. Hai người đều là những kẻ trời sinh đã biết ngụy trang, trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, khuôn mặt hai người họ đều nở nụ cười.
Trai tài gái sắc xuất hiện cùng nhau biến thành tâm điểm của hội trường. Mục Chính Hi rất ít khi mang theo phụ nữ xuất hiện ở nơi đông người, hơn nữa kể từ sau khi có Lăng Tiêu Tường, anh rất ít khi đổi phụ nữ, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt bọn họ không khỏi bị thu hút, hơn nữa lại còn là khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Nghiên.
Hiện tại rất nhiều người đang đoán không biết cô rốt cuộc là con gái nhà danh gia nào, hoặc là minh tinh nào đó, nhưng mọi người đều lắc đầu vì chưa từng gặp qua.
Lúc này có người mở miệng: “Đúng rồi, vài ngày trước trong cuộc họp báo làm sáng tỏ việc thu mua Hạ Thị chỉ là tin đồn, có phải người phụ nữ này đứng ở bên cạnh không?”
Lời này vừa nói ra, lập tức có người hưởng ứng: “Hình như thế!”
“Chẳng lẽ cô ta làm ở công ty của Mục Chính Hi?”
“Thư kí?”
“Mục Chính Hi này chẳng từ cái gì, đến gái cơ quan cũng ăn!” Lúc này, có người không vừa lòng với mục Chính Hi mở miệng cười lạnh: “Đây chính là bản tính của anh ta, chẳng có gì mới lạ cả.”
“Hừm…” Lúc đó, bên tai truyền đến đủ loại âm thanh, Hạ Tịch Nghiên đang khoác lấy tay Mục Chính Hi, nhìn vào tầm mắt của bọn họ liền dó thể đoán được bọn họ cũng đều đang hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và cô. Nhưng có thể nói gì chứ, chỉ có thể duy trì gương mặt cười.
Mục Chính Hi ngược lại chẳng hề để tâm, nếu thực sự phải để tâm cái nhìn của người khác, anh đã không thể ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay. Trên mặt anh ta bình tĩnh, ung dung dắt theo Hạ Tịch Nghiên, trực tiếp đi đến trước mặt Alexia đang nói chuyện.
“Alexia!”
Mục Chính Hi đi đến, cười xã giao.
“Hai người đến rồi sao!?” Khi nhìn thấy bọn họ, Alexia nở một nụ cười, sau đó ánh mắt cô đặt trên người Hạ Tịch Nghiên: “Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hạ Tịch Nghiên cười: “Đúng vậy, hôm nay là dạ tiệc tiễn đưa cô, thuận buồm xuôi gió!” “Cảm ơn!” Từ trong tâm Alexia vô cùng yêu thích Hạ Tịch Nghiên, cô không những có trí tuệ mà còn có cả dũng khí.
“Tổng giám đốc Mục đã gửi CV của cô cho tôi rồi, thế nào, có hứng thú gia nhập đội ngũ thiết kế của tôi không?” Alexia cũng không nói vòng vo, trực tiếp hỏi.