“Anh đã xem tin tức, dù sao thì, cảm ơn em!” Hạ Kỳ Lâm nói.
Sau khi nghe Hạ Kỳ Lâm nói, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Anh à, em cũng chẳng làm gì cả, hơn nữa anh còn nói đây chỉ là tin đồn, không có hành động gì nên anh không cần nói lời cảm ơn với em đâu!”
“Anh biết, nhưng đây cũng là công lao của em!” Hạ Kỳ Lâm nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên sững sờ: “Là người nhà họ Hạ, em cũng có trách nhiệm bảo vệ gia đình mình!”
Câu này khiến Hạ Kỳ Lâm bên kia đầu dây sững sờ hồi lâu.
“Được rồi, anh cả, em không nói với anh nữa, em vẫn còn việc, hôm khác mình nói chuyện tiếp nhé!”
“Được thôi!”
Dứt lời, anh cúp máy.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó, thở dài một hơi rồi đi làm.
Cô là người luôn giữ chữ tín, Mục Chính Hi đã hứa với cô mọi việc sẽ xong, nhất định sẽ giành được hợp đồng với Alexia.
Mặc dù đã giao hợp đồng cho họ, nhưng kết quả sau cùng phụ thuộc vào tác phẩm thiết kế cuối.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi rồi chuẩn bị làm việc.
Trong lòng không có chút gánh nặng nào, Hạ Tịch Nghiên làm việc đặc biệt thuận lợi.
Ít nhất bây giờ, không cần lo lắng Mục Chính Hi sẽ biết chân tướng bất cứ lúc nào!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Tịch Nghiên vui vẻ, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết!
Về vấn đề tình cảm mà cô đã nói với Mục Chính Hi, sau này hãy bàn, dù sao anh cũng đã nói rồi, anh sẽ không ép buộc cô!
Lúc này, tâm trạng của Hạ Tịch Nghiên thật sự tốt không nói nên lời.
Cả người dường như tràn đầy năng lượng, thậm chí làm việc rất hiệu quả.
Cứ thế, một ngày trôi qua.
Buổi chiều tan sở, Hạ Tịch Nghiên thu dọn đồ đạc rời đi.
Mục Chính Hi đi ra ngoài, vừa định rủ cô đi ăn cùng, nhưng không thấy ai, anh nhíu mày, bình thường chưa bao giờ thấy cô làm hiệu quả như vậy!
Dù nghĩ thế nhưng anh vẫn rời khỏi công ty. Loading...
Buổi tối Hạ Tịch Nghiên vừa ăn cơm, vừa ngồi bên bản vẽ thiết kế trong phòng khách vừa nhìn máy tính tham khảo, lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
Khi cô nhìn số, thấy đó là số của Mục Chính Hi, cô coi như không thấy, tiếp tục thiết kế bản vẽ.
Nhưng một lúc sau, điện thoại lại reo.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nghe máy, sợ người ta lại làm phiền tiếp.
“Alo…”
Còn Mục Chính Hi bên kia thì vừa định cúp máy, bởi vì cuộc gọi vẫn luôn truyền đến thông báo thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
“Hạ Tịch Nghiên, điện thoại của cô dùng để trút giận đúng không?” Vừa trả lời điện thoại, Mục Chính Hi rống lên.
Hạ Tịch Nghiên nghe điện thoại, không khỏi phải nó kéo ra xa, cho đến khi bên trong không có tiếng gì nữa, cô mới đưa lên tai: “Xin lỗi, vừa khởi động máy!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Chẳng lẽ cô không biết là một nhân viên của Vân Duệ, cô phải ở chế độ chờ 24 tiếng một ngày sao?” Mục Chính Hi gằn từng chữ một, khó chịu nhất chính là khi muốn tìm cô, mà điện thoại di động của cô lại không gọi được!
“Có quy định như vậy sao?” Sau khi nghe Mục Chính Hi nói, Hạ Tịch Nghiên lạnh nhạt hỏi.
“Tất nhiên là có!”
“Sao tôi lại không biết!”
“Đó là bởi vì cô không hiểu quy tắc của Vân Duệ, Hạ Tịch Nghiên, tốt hơn hết cô nên để điện thoại di động của mình mở 24/24, nếu không, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải chịu trách nhiệm!” Mục Chính Hi nói, lời nói ngầm mang tính đe dọa.
Hạ Tịch Nghiên vừa nghe vừa lẩm bẩm vài câu mà Mục Chính Hi không nghe được, nói xong liền cầm điện thoại: “Tôi biết rồi, vậy bây giờ Mục tổng tìm tôi có việc gì sao?”