Ăn sáng xong, cô cũng không đi đến công ty mà là thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Đến trung tâm thương mại mua trà, cô đón xe đi đến một nơi.
Đây cũng được coi là mảnh đất tốt nhất ở thành phố, từng căn biệt thự ở đây cũng bộc lộ ra người ở chỗ này không phú thì quý.
Đến trước cửa một căn biệt thự, Hạ Tịch Nghiên bước xuống xe cầm đồ trực tiếp đi tới.
Ấn chuông cửa, cửa liền được mở ra rất nhanh.
Lúc nhìn thấy người ở cửa, người ở bên trong hơi giật mình một chút: “Cho hỏi cô là?”
“Chị Trương, không nhớ tôi hả?” Hạ Tịch Nghiên nhìn người phụ nữ ở đối diện, nở một nụ cười.
“Cô là?” Chị trương nhíu mày nhìn người ở trước mặt, chỉ là nhìn khá quen mắt, nhưng mà lại cảm giác là chưa từng thấy qua.
“Là tôi, Hạ Tịch Nghiên.” Hạ Tịch Nghiên mở miệng cười nói.
Hạ Tịch Nghiên? Nghe thấy cái tên này, chị trương hơi kinh ngạc: “Mợ chủ, mợ... mợ không giống như trước kia.” Chị trương nói.
“Phải vậy không?” Hạ Tịch Nghiên cười nhạt một tiếng.
“Đúng vậy đó, quá khác nhau rồi!” Chị trương kích động nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Chủ tịch Mục có ở nhà không?”
“Có có có, đang ăn sáng ở trong nhà á.” Chị trương nói.
Sau đó lập tức né qua một bên.
“Ai đến vậy?”
Lúc này, Mục Trần vừa ăn vừa hỏi.
“Chủ tịch Mục, là cháu, Hạ Tịch Nghiên.” Hạ Tịch Nghiên đứng ở cửa nhẹ giọng trả lời lại.
Nghe thấy cái tên này, Mục Trần liền sửng sờ, lập tức đi ra, lúc mà nhìn thấy người ở cửa thì lập tức nở nụ cười.
“Tịch Nghiên, sao cháu lại đến đây vậy? Cháu còn biết đến đây thăm bác à.” Mục Trần cười nói.
“Đương nhiên rồi, cháu còn cố ý mua trà mà bác thích nhất.” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nhìn trà mà Hạ Tịch Nghiên mua: “Bác thấy cháu có chuyện gì mới đến nhà thì có.”
Nghe thấy lời của Mục Trần, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được con mắt của bác hết.”
“Bác đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay con sẽ đến thăm bác mà.” Mục Trần nói.
Lúc nãy nhìn thấy tin tức thì ông cũng đã đưa ra kết luận.
“Vậy chắc là bác cũng đã biết cháu đến đây tìm bác là có chuyện gì.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Vừa nói, hai người bọn họ vừa đi vào phòng khách. Loading...
“Bây giờ cháu cũng đã bắt đầu gọi bác là chủ tịch Mục rồi!” Mục Trần nhịn không được mà nói.
“Cháu với Mục Chính Hi đã ly hôn rồi, chuyện này bác chắc biết rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói, nếu mà gọi ba chỉ sợ là hơi không thích hợp.
Nghe được chuyện này, Mục Trần thở dài: “Thằng nhóc thối đó thật sự không biết tốt xấu mà, cưới một người vợ thông minh giống như cháu mà còn này nọ.”
Nghe thấy như vậy, Hạ Tịch Nghiên cười một tiếng: “Đàn ông đều không thích những người phụ nữ khôn khéo, huống hồ gì sao cháu có cảm giác là bác đang khen cháu vậy.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Trần giật mình, lập tức cười ha hả.
“Quả thật không nói lại cái miệng này của cháu mà.” Mục Trần cười nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười.
“Bây giờ cháu đang đi làm ở Vân Duệ à?”
“Dạ.” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Vẫn là nhà thiết kế cấp cao?” Mục Trần hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy tại sao lại như thế này? Chính Hi bỗng nhiên lại nói thu mua Hạ thị, hơi đột ngột quá rồi.” Mục Trần hỏi.
“Nếu như cháu đoán không sai, chắc là anh ấy ép cháu ra mặt.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy như vậy, Mục Trần nhíu mày, nghiêng đầu qua nhìn cô.
“Cháu trở về từ nước ngoài liền vào Vân Duệ làm việc, nhưng mà rất đáng tiếc, con trai cưng của bác cũng không nhận ra người vợ trước là cháu, thế là cháu cũng cứ như thế thôi, vẫn tiếp tục làm việc ở Vân Duệ.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy như vậy, Mục Trần bỗng nhiên hơi hứng thú.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì thuận lợi giúp Vân Duệ giành được chức vô địch, lại lấy được hợp đồng của Alexia. Trong buổi tiệc chúc mừng vào tối ngày hôm trước, không cẩn thận thì ba mẹ nói ra làm lộ chuyện, thế là anh ấy biết được sự thật.”