Lúc hai xe sắp đụng vào nhau thì Hạ Tịch Nghiên sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng cô bỗng nhiên cảm giác được chiếc xe đột nhiên cua nhanh, Hạ Tịch Nghiên nghiêng người qua một chút.
Khi cô mở mắt ra thì trước mặt đã không thấy xe tải, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn phía sau cũng không thấy.
Nhưng cô cảm giác trái tim giống như bị thứ gì đó nắm lấy, cô xoay đầu nhìn Mục Chính Hi: "Anh điên rồi sao?"
Lúc đó cô thật sự dọa sợ! Nhưng Mục Chính Hi cũng không mở miệng, vẫn lái nhanh như bay về phía trước.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Lúc này Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi. Nhưng Mục Chính Hi vẫn không thèm nhìn cô một cái, sắc mặt rất khó coi.
Hạ Tịch Nghiên thấy anh không nói lời nào thì cũng không hỏi nữa. Rất nhanh xe chạy đến một nơi không tệ.
Không phải chỗ nào khác mà chính là nhà của Mục Chính Hi. Ba năm trước bọn họ kết hôn sống ở đây.
Sau khi xe dừng lại thì Mục Chính Hi xuống xe nhìn cô: "Xuống xe!"
Hạ Tịch Nghiên không muốn xuống: "Mục Chính Hi, tôi biết hiện tại anh rất tức giận, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng!"
Mục Chính Hi không nhiều lời với cô, anh đi qua bên kia mở cửa xe kéo cô xuống.
Hạ Tịch Nghiên mặc lễ phục, không tiện lắm, suýt nữa ngã xuống: "Mục Chính Hi, anh điên rồi? Chậm một chút..."
Mục Chính Hi không quan tâm, kéo cô đi vào nhà. Dì Lý nghe tiếng chuông cửa thì nhanh chóng đi tới mở cửa.
"Cậu chủ, cậu đã về..." Mục Chính Hi kéo Hạ Tịch Nghiên đi vào.
Dì Lý nhìn bọn họ thì sửng sốt một chút: "Cậu chủ, cô Hạ, hai người..." Cô Hạ?
Mục Chính Hi không coi nhẹ lời Dì Lý nói. Cho dù hiện tại Hạ Tịch Nghiên nháy mắt ra hiệu cho dì Lý cũng không kịp nữa rồi.
Lúc này Mục Chính Hi quay đầu lại nhìn Dì Lý, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: "Dì Lý, xem ra dì cũng đã sớm biết!"
Mục Chính Hi nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người đều biết, chỉ có anh không biết. Anh nghĩ vậy thì trong lòng càng tức giận!
Dì Lý nghe Mục Chính Hi nói thì sửng sốt, Mục Chính Hi có ý gì, sao anh lại không biết: "Cậu chủ, tôi..."
"Ngày cũng là cô ấy mang trái cây đến đúng không!?" Mục Chính Hi nhìn Dì Lý hỏi.
Hạ Tịch Nghiên thấy dáng vẻ Mục Chính Hi muốn ăn thịt người thì lập tức mở miệng nói: "Mục Chính Hi, anh không cần hung dữ với dì Lý, là tôi đã yêu cầu Dì Lý làm như vậy!"
"Câm miệng, hiện tại cô nên cầu phúc cho mình đi!" Mục Chính Hi nói xong thì kéo Hạ Tịch Nghiên đi lên lầu.
"Cậu chủ, Hạ Tịch Nghiên..."
"Dì Lý, khuya rồi, dì có thể nghỉ ngơi!" Mục Chính Hi vừa đi lên lầu vừa nói.
Dì Lý sửng sốt đứng ở đó, xem ra Mục Chính Hi thật sự tức giận. Nhưng bà càng lo lắng cho Hạ Tịch Nghiên hơn...
Lúc này Hạ Tịch Nghiên nhìn bà: "Dì Lý, dì đừng lo lắng, cháu không sao..." Hạ Tịch Nghiên nói như vậy nhưng vẫn bị kéo lên lầu. Cô mặc lễ phục nên đi đứng không tiện lắm.
Tuy rằng Hạ Tịch Nghiên nói như thế nhưng dì Lý vẫn có chút lo lắng.
Dì Lý đứng ở dưới lầu do dự, hay là gọi điện thoại thông báo cho ông ngoại? Dì Lý suy nghĩ!
Lúc này dì Lý nghe thấy tiếng ầm trên lầu thì không chút do dự đi về phía điện thoại...
Mà trên lầu Mục Chính Hi kéo Hạ Tịch Nghiên vào phòng. Sau đó anh ném cô lên giường. Mà anh vừa đá mạnh vào cửa sầm một tiếng đóng lại.