Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 92



Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt, rất tỉnh táo và vẫy tay:

- Không uống, cút xéo.

Tên khốn này vừa nãy ăn hiếp Lạc Lạc, giờ lại chạy đến mời rượu cô, nhất định không có ý gì tốt lành cả.

Diệp Thiên vừa nãy bị Mặc Thiệu Đình sỉ nhục trước đám đông, lúc này còn đang tức giận, trong lòng nghĩ hắn không làm gì được Mặc Thiệu Đình, không lẽ lại không làm gì được một tiểu nha đầu sao? Bỗng chốc đặt ly rượu xuống bàn:

- Rượu mời không muốn muốn rượu phạt! Đây là rượu bổn thiếu gia đây mời cô, cô dám không uống hả? Cô chắc không phải người phụ nữ của cậu chủ Mặc rồi, tôi bảo cô uống thì cô phải uống, ở đâu mà lắm lời thế hả?

- Ngươi... đúng là vô liêm sỉ.

Diệp Tiểu Manh trợn tròn đôi mắt, lúc này cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng, hiện tại Lạc Lạc và cậu chủ Mặc đi rồi, bản thân một mình cô đơn không ai bên cạnh, không uống thì sợ tên khốn này động thủ, uống rồi thì không biết trong rượu có bỏ cái quỷ gì không nữa?

- Uống cho tôi, uống hết.

Thần sắc Diệp Thiên trở nên hung tợn, trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, thiếu điều dọa khóc Diệp Tiểu Manh luôn.

Diệp Tiểu Manh run rẫy đưa tay ra, đôi mắt liếc nhìn đám lâu la vai u bắp thịt đằng sau Diệp Thiên, cô đành bó tay, đưa tay cầm ly rượu lên, đang nhắm tịt mắt, chuẩn bị nốc cạn ly rượu này, đột nhiên trên tay trống không.

Mở to mắt nhìn, một soái ca lai Tây cao tầm 1m9, giành lấy ly rượu trên tay cô, đang trừng mắt nhìn Diệp Thiên:

- Ngươi ức hiếp một phụ nữ thì có vẻ vang gì? Chẳng qua là uống rượu thôi mà, tôi uống!

Nói xong, George nốc cạn ly rượu cocktail trên tay.

Anh vừa từ nước Anh đến Hoa Hạ, nghe nói người Hoa Hạ đánh giá một người đàn ông có đủ khí huyết, có đủ lòng chính nghĩa thì phải xem người đó có thể nốc rượu thay cho phái nữ không? Trước mắt anh thấy Diệp Tiểu Manh bị ức hiếp ép uống rượu thấy đáng thương, bỗng chốc dâng lên cảm giác đồng tình, nhận thấy rằng tên Diệp Thiên này được nước lấn tới cắn chết không buông, đành qua đây trực tiếp nốc cạn ly rượu này.

Diệp Thiên há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn George nốc cạn ly rượu, còn dốc ngược ly khua khua trước mặt hắn, trong lòng hắn như sụp đổ...

Bỏ thuốc vào ly rượu, hắn đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là lần này là lần đầu tiên, hắn bỏ thuốc cho một người đàn ông....

- Anh rãnh rổi sinh nông nổi cái quái gì vậy hả?

Diệp Thiên tức tối quát tháo:

- Ở đâu ra cái tên kỳ đà cản mũi này, xông lên!

Nói xong, đám lâu la đứng sau lưng hắn, bỗng vồ lấy George.

Vệ sĩ áo đen đứng sau George, lập tức đứng chặn trước mặt George, một tay một tên ném hai tên lâu la văng ra xa, ngã nhào lên quầy bar, bỗng chốc quầy bar loạn xạ ngầu lên, tiếng hét thất thanh, những khách khứa không biết xảy ra chuyện gì vội hướng về phía cửa chạy điên cuồng ra ngoài.

Trong sự hỗn loạn này, vệ sĩ áo đen vẫn dư sức phát huy tinh thần một chân một tên, hai tay hai tên, chỉ vài phút ngắn ngủi đã đánh bầm dập đám lâu la của Diệp Thiên.

Và George bảo vệ lấy Diệp Tiểu Manh, cũng xử lý vài con gà yếu ớt.

Diệp Thiên thấy tình thế không ổn, nhủ thầm xui xẻo, vội chạy theo dòng người ra ngoài, trong quầy bar to lớn, bỗng chốc chằng còn lại ai, đều chạy sạch hết rồi.

Diệp Tiểu Manh ngẩn ngơ nhìn tất cả sự việc xảy ra, hồi lâu mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn George, nở nụ cười thật lòng:

- Cám ơn anh nha! Anh tên gì vậy? Tôi là Diệp Tiểu Manh, cám ơn anh đã cứu tôi, anh thật tuyệt vời!

Vẻ mặt thiếu nữ khi cười, giống như một con thỏ trắng vô hại.

George nhìn quen những cô nàng tóc vàng mắt xanh, lại nhìn Diệp Tiểu Manh, đúng là đáng yêu đến mức sợ chạm vào sẽ vỡ vậy, bỗng chốc có ấn tượng tốt:

- Tôi tên George.

Nói đoạn đưa tay ra, nắm tay với Diệp Tiểu Manh.

Khi nãy Diệp Thiên bỏ một lượng thuốc ---- kích dục không hề ít vào ly rượu, vốn dĩ thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, nhưng vừa rồi George động thủ với đám lâu la của Diệp Thiên, lúc này càng lúc càng thấy toàn thân nóng bức, bàn tay vừa tiếp xúc với bàn tay nhỏ của Diệp Tiểu Manh, bỗng chốc cảm giác này càng khó chịu gấp bội, anh không kiềm được lướt yết hầu, sắc mặt dần chuyển đỏ.

Cảm giác như có rất nhiều con kiến đang bò trên người, ngứa muốn chết đi.

- Mặt anh đỏ quá!

Diệp Tiểu Manh hiếu kỳ ghé sát, như thêm dầu vào lửa với bàn tay nhỏ đặt lên trán George, chớp chớp đôi mắt:

- Có phải vừa nãy bị đám khốn đó làm bị thương ở đâu không? Có cần băng bó không?

- Tôi muốn... tôi muốn đi toilet...

George có chút lắp bắp nói, vệ sĩ áo đen sắc mặt khẩn trương:

- Cậu chủ, có cần tôi đi cùng ngài không?

George vẫy tay, anh không muốn đi toilet cùng với một người đàn ông khác, cảm giác này là lạ sao ấy.

Diệp Tiểu Manh thấy bước chân không vững của George đi về hướng toilet, trong lòng bất giác có chút lo lắng, George là vì cô mà nốc cạn ly rượu còn đánh người, nếu như xảy ra chuyện gì, trong lòng cô sẽ không yên.

Vừa nghĩ thế, cô tung tăng chạy nhanh hơn, theo sau George, chạy lên nắm lấy tay anh:

- Tôi đỡ anh nhé!

George lúc này toàn thân nóng bức đến mức như trong lò nung, ngặt nổi bàn tay nhỏ của Diệp Tiểu Manh đưa đến lúc này, lại có cảm giác mát lạnh, truyền đến từ lòng bàn tay cô, trong lòng anh khẽ rung, nhìn đôi mắt lấp lánh của Diệp Tiểu Manh, đang chớp chớp nhìn anh, bộ dạng tinh nghịch đáng yêu, đôi môi nhỏ đỏ mọng, có vẻ như rất mềm mại và ngọt ngào...

Dường như là theo bản năng, George kéo Diệp Tiểu Manh lại, kéo cô vào thẳng toilet nam.

Diệp Tiểu Manh chưa kịp phát ra tiếng nào, đã được George nhấc bỗng ngồi lên bồn rửa tay, sau lưng là một tấm kinh to, lúc này vì tất cả mọi người đều chạy hết ra khỏi quầy bar, trong toilet cũng không có người, trong lòng Diệp Tiểu Manh hoảng loạn, thét lớn:

- Anh làm gì vậy?

Tuy nhiên lời thét chưa dứt, George đã ghé sát cơ thể vào cô, ôm lấy Diệp Tiểu Manh, hôn cô một cách bá đạo.

Ngón tay anh thon dài, vì nhiều năm dùng súng nên trên các ngón đều có một lớp chai mỏng, men theo chân váy của Diệp Tiểu Manh đưa vào, không ngừng vuốt ve vị trí giữa hai đùi của cô, bỗng chốc có cảm giác tê mê và mắc cỡ dâng lên, Diệp Tiểu Manh muốn thét lên, nhưng George đang hôn lấy môi cô, cảm nhận được bàn tay đó đang từ từ đi lên, trong lòng Diệp Tiểu Manh bối rối, chân tay cùng lúc, dùng hết sức bình sinh giơ chân lên, đá vào bộ phận nào đó mà không thể diễn tả được của George.

“Á!” một tiếng, George phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó ôm lấy bộ phận không diễn tả của anh, đau nhảy tưng tưng, Diệp Tiểu Manh nhân cơ hội vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng chạy như bay ra ngoài, còn không quên quay đầu làm vẻ mặt xấu:

- Biến thái chết tiệt! Sau này thấy anh một lần đánh anh một lần!

George ôm lấy vị trí đau, dần dần hồi phục chút thần trí, hôm nay đúng là xui xẻo, bản thân anh hùng cứu mỹ nhân, vậy mà kết quả suýt nữa bị đá đến cả đời không lên luôn, nhìn bóng lưng bỏ chạy sợ hãi của Diệp Tiểu Manh, giọng anh đau khổ phát ra từ kẽ răng:

- Tôi... tôi nhớ cô rồi!

.......

Sau một đêm bị Mặc Thiệu Đình dày vò, sáng sớm khi Đường Lạc Lạc tỉnh giấc, cúi đầu nhìn những vêt hôn xanh xanh đỏ đỏ xen kẽ trên người, cảm thấy khóc không ra nước mắt luôn.

Mặc Thiệu Đình tuổi con gì cô không biết, nhưng cái tên này trên giường, tuyệt đối chính là một con sói đói.

Giống như muốn nuốt trọn cô vậy, quấy rối cô suốt cả đêm, nếu không phải cô thực sự không chịu nổi nữa, tên này chắc có thể mây mưa sáng đêm luôn quá!

Mệt tim quá! Toàn thân đau quá!

Vì thế, Đường Lạc Lạc trong những tiếng gọi “vợ ơi, vợ à!”, chu môi, lặng lẽ tắm sạch sẽ, lặng lẽ thay đồng phục đi làm, kiên quyết không cho Mặc Thiệu Đình lấy một sắc mặt tốt nào.

Sau đó hai người theo thường lệ xuống lầu dùng bữa, La Nhã lúc này đã ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình đi xuống, ánh mắt đọng lại vài giây ở vết hôn trên cổ Đường Lạc Lạc, trong mắt lướt qua sự khinh bỉ.

Tuy sự khinh bỉ này chỉ lướt qua rồi thôi, nhưng vẫn khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy không thoải mái.

Tuy bản thân cô biết mình chỉ là phu nhân nhà họ Mặc trên danh nghĩa, nhưng trong mắt nhìn ngoài, cô và Mặc Thiệu Đình vẫn là một cặp vợ chồng đường đường chính chính đó thôi!

Phải là người mẹ như thế nào, mà khi nhìn thấy con trai và con dâu bà, lại có ánh mắt đáng sợ như thế chứ?

Không biết tại sao? Đường Lạc Lạc cứ cảm thấy, La Nhã có một cảm giác rất mãnh liệt, rất không muốn nhìn thấy cô và Mặc Thiệu Đình hạnh phúc hòa thuận, nhưng ngặt nổi, người làm chủ cho Mặc Thiệu Đình lấy cô, lại là La Nhã.

Đây đúng là... quá kỳ lạ.

Đường Lạc Lạc nhìn La Nhã gật gật đầu, gọi một tiếng “chào mẹ!”, sau đó ngồi đối diện La Nhã một cách quy củ, cầm lấy đũa, Mặc Thiệu Đình chỉ nhìn La Nhã, không nói lời nào ngồi bên cạnh Đường Lạc Lạc.

Hai mẹ con họ, dường như là không xã giao luôn, lúc trước khi La Nhã vừa về nước, tình trạng không đến nổi tệ thế này, từ sau khi xảy ra chuyện La Nhã làm khó dễ Đường Lạc Lạc, hai người cơ bản là không nói chuyện với nhau nữa.

Không bùng phát trong sự im lặng, thì cũng diệt vong trong sự im lặng ấy, Đường Lạc Lạc đang cầm đũa dùng bữa một cách vô hồn, cảm thấy bản thân sắp được diệt vong vậy.

- Hai đứa con, nên cố gắng nhiều hơn, sớm để mẹ có cháu bồng.

La Nhã im lặng là thế, bỗng chốc mở lời, nội dung nói ra lại kinh khủng như vậy, suýt chút khiến Đường Lạc Lạc nghẹn chết,

- Khụ khụ khụ!!

Đường Lạc Lạc ho sặc sụa, bồng cháu ư?

Hiện tại cô chỉ nghĩ đến làm cách nào để ly hôn nhanh chóng với Mặc Thiệu Đình, sao có thể sinh một đứa con cho nhà họ Mặc chứ?

Mặc Thiệu Đình vội đưa ly sữa cho Đường Lạc Lạc, tỉ mỉ vỗ nhẹ vài cái lên lưng Đường Lạc Lạc, lúc nhìn La Nhã, vẻ mặt vẫn không có cảm xúc, nhẹ giọng nói:

- Con biết rồi, thưa mẹ.

Con biết rồi?

Đường Lạc Lạc đặt đũa xuống, lòng quả quyết, cảm thấy có những chuyện, sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng bây giờ nói rõ ràng luôn:

- Thưa mẹ.... kỳ thực con luôn muốn nói với mẹ... con... con muốn ly hôn với Mặc Thiệu Đình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv