Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 199



Bốn năm nay, hai chuyện Đường Lạc Lạc lấy làm tự hào nhất, một là đứa con trai bé bỏng của mình Tiểu Trần Trần, hai là sự nghiệp thiết kế ngày càng phát triển của mình, trước giờ chưa từng nghĩ qua, bản thân có ngày có thể nắm giữ phong cách thiết kế của một công ty, trang phục bản thân thiết kế có thể trở thành trang phục cao cấp, thật sự có thể thu lợi nhuận.

Lúc này, Đường Lạc Lạc ở trong phòng hội nghị thoáng đãng sáng sủa, cùng những thành viên trong bộ phận thiết kế thảo luận xu hướng của tuần lễ thời trang Paris năm nay, đứng dậy vỗ tay một cái.

- Mọi người vất vã rồi, hôm nay tan làm sớm, ngày mai gặp, tất cả cùng cố gắng nhé!

Từ khi Đường Lạc Lạc trở thành nhà thiết kế cấp cao ở Lyme, những nhà thiết kế cấp dưới ai cũng đều cảm thấy mong đợi có sự đề cao, không chỉ lúc làm việc trở nên nhẹ nhàng thú vị, thời gian tan làm cũng sớm hơn -- đương nhiên có thể là Đường Lạc Lạc gấp rút đến nhà trẻ rước con, tóm lại, mọi người đối với việc thường ngày có thể tan làm sớm, là vô cùng hoan nghênh.

Phòng hội nghị vang lên lời tạm biệt, Đường Lạc Lạc cuối đầu sắp xếp lại các loại văn kiện trong tay, tiếp đến mang đồ bỏ vào trong túi xách của mình, nhìn thời gian, vừa đúng lúc có thể đến nhà trẻ rước Trần Trần, liền vội vàng đi ra khỏi toà nhà làm việc.

Tướng mạo của Đường Lạc Lạc, vốn thuộc kiểu thiếu nữ trẻ trung, khuôn mặt nhỏ đôi mắt to, rất có cảm giác thanh thuần, cho dù bây giờ có Trần Trần rồi, nhưng do sống có quy tắc, lại thích vận động, vì vậy xem ra vẫn không có gì biến đổi so với năm đó, dáng vẻ vẫn như mới đầu hai mươi mấy.

Trên người mặc bộ đồ sọc trắng đen của ol, khiến cô thêm vài phần trưởng thành, vừa ra khỏi cửa toà nhà làm việc, Đường Lạc Lạc liền đeo kính râm, để che đi ánh nắng chói chang, sau đó nhìn thấy trước cửa đậu một chiếc Bugatti Veyron, Nhậm Tử Lương đã đứng đợi ở bên xe đã lâu.

Đối với chuyện mỗi ngày tan làm Nhậm Tử Lương đều đúng giờ đến đón Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc cũng có kháng nghị qua.

Dù sao mình là mẹ đơn thân, Nhậm Tử Lương như vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm.

Nhưng Nhậm Tử Lương cũng có lý do của mình, trước tiên, anh tuy là một bác sĩ, chiếu lý nên rất bận, nhưng anh cũng không chuẩn bị dùng nghề nghiệp này mưu sinh, có lẽ mấy năm nay dẹp đường hồi phủ làm cậu chủ lớn họ Nhậm, vì vậy muốn thư giãn một chút, liền có thể thư giãn một chút, thời gian không là vấn đề.

Thứ hai, Trần Trần là con nuôi của anh, anh đến đón Đường Lạc Lạc chẳng qua là tiện đường đến đón mẹ ruột của con muôi anh thôi, sẵn rước Trần Trần về nhà, mục đích cuối cùng là khiến Trần Trần vui vẻ, Đường Lạc Lạc giống như một cây kẹo dụ trẻ con, là một công cụ.

Đường Lạc Lạc nghe lý luận kỳ lạ của anh, thực sự dở khóc dở cười, sau vài lần kháng nghị vô hiệu, chỉ có thể nghĩ cách tan làm sớm, tiện để Nhậm Tử Lương có thể thuận lời lấy được công cụ.

Lúc này, Nhậm Tử Lương toàn thân một bộ Tây phục màu đen, nhân mô cẩu dạng, à không, quần áo gọn gàng, phong độ lịch lãm vẫy tay với Đường Lạc Lạc, đồng thời còn mở cửa xe cho Đường Lạc Lạc.

Bước đi của Đường Lạc Lạc cự kỳ thục nữ, chân mang giày cao gót bước nhanh đến trong xe, năm lấy cánh cửa.

Sau đó, đóng cửa lại, hai người liền lập tức trở lại nguyên hình đấu khẩu với nhau.

Nhậm Tử Lương đạp ga, vùa ôm hận Đường Lạc Lạc.

- Thời gian cô tan làm sao trễ thế, Trần Trần bé bỏng của tôi nhất định là đợi đến sốt ruột ở nhà trẻ rồi cô có biết không? Vừa nãy giáo viên gọi đến, hôm nay xuất hiện chút chuyện,

Đường Lạc Lạc rất bất lực dựa vào ghế sau.

- Tôi cũng muốn tan làm sớm chứ, giờ đã rất sớm rồi đó được không, anh tưởng tôi là anh sao, lương mỗi tháng chỉ là tiền tiêu vặt, tiền cũng không đủ mua thuốc lá, mẹ con chúng tôi cần sống qua ngày hiểu không! Tôi là mẹ đơn thân sự nghiệp phụ nữ… đợi chút, anh nói xuất hiện chút chuyện, chuyện gì?

Trần Trần là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, không dễ gì xảy ra chuyện, nói đến đây, Đường Lạc Lạc còn luôn lo lắng Trần Trần sẽ vì quan hệ anh em họ giữa cô và Mặc Thiệu Đình, trở nên ngu ngốc điên khùng, nhưng càng ngày càng phát hiện, đứa bé này cũng khá phát triển đấy, trên căn bản kế thừa mười phần mười sự phúc hắc và xảo trá của Mặc Thiệu Đình, tuy chỉ có ba tuổi, nhưng đã kiêu ngạo đến không chịu được rồi…

Vì vậy, lần này nghe thấy Trần Trần xảy ra chuyện, Đường Lạc Lạc trong chốc lát trở nên căng thẳng, không phải chứ, đây không khoa học!

Nhậm Tử Lương chau mày.

- Giáo viên nói, hình như xảy ra tranh chấp với bạn trong nhà trẻ, chúng ta đến xem thì biết thôi, nhưng nghe giọng điệu, hình như cũng khá gay go đó,

Trong lòng Đường Lạc Lạc lộp cộp một tiếng, vội hối thúc Nhậm Tử Lương. - Nhanh lên nhanh lên, tôi sợ Trần Trần xảy ra chuyện.

Trần Trần là tâm can bảo bối của cô, tuy không nuông chiều, nhưng vừa nghe thấy thằng bé xảy ra chuyện, Đường Lạc Lạc luôn là người sốt ruột nhất.

Mà Nhậm Tử Lương tràn đầy tình thương, thiện chí giúp người, nhìn Trần Trần từ nhỏ đến lớn, nuông chiều Trần Trần đến không chịu được.

Trong lòng hai người đều sốt ruột, chiếc Bugatti Veyron chạy hết tốc lực, một lúc sau liền đến trước cửa nhà trẻ của Trần Trần.

Đường Lạc Lạc xuống xe, bước chân vội vã cùng Nhậm Tử Lương trực tiếp đi vào nhà trẻ, mắt nhìn thời gian tan học đã qua, trẻ con trong nhà trẻ không còn nhiều, Đường Lạc Lạc cùng Nhậm Tử Lương đi thẳng đến giáo viên của Trần Trần, chưa đi được vài bước, liền nghe thấy trong phòng học truyền lại tiếng khóc của trẻ con.

Lúc này Đường Lạc Lạc lập tức sợ hãi, mang giày cao gót chạy thật nhanh, xông thẳng đến phòng học, sau đó, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình.

Trần Trần ba tuổi đáng yêu, trông trắng trẻo, giống như một cái bánh bao, đôi mắt to tròn chớp chớp, lông mi dài không tưởng, trong tay cầm lấy cặp sách của mình, đang ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, vẻ mặt ung dung tự tại.

Mà bên cạnh nó, lại là một bé trai cao hơn nó một cái đầu không ngừng khóc lóc, hốc mắt đứa bé trai bên phải bị đánh giống như một con gấu trúc, đang nước mắt nước mũi đầm đìa, giáo viên không ngừng dỗ dành cậu ta, phụ huynh đằng sau đứa bé trai là cặp vợ chồng gốc Á, nam đầu trọc bụng bia, trông cao to vạm vỡ, nữ vẻ mặt chua ngoa, nhìn chằm chằm vào Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương đi vào.

- Phụ huynh Trần Trần, hai người cuối cùng cũng đến rồi.

Giáo viên nhìn thấy Đường Lạc Lạc, lập tức chỉ vào Trần Trần đang thong thả bắt đầu tố cáo.

- Trần Trần hôm nay đánh những bạn nhỏ khác, hai người xem, mắt cũng trở thành như vậy rùi, hai người làm phụ huynh làm sao giáo dục con cái thế, mới nhỏ như vậy, đã ra tay nặng như vậy rồi…

Cô ta bắt đầu chỉ trích thao thao bất tuyệt, bà mẹ đằng sau bé trai cũng giọng chua chát nói.

- Con nhà ai không phải là bảo bối, con cô đánh con tôi thành ra như vậy, đúng là không có gia giáo, cô nói nên làm thế nào, con tôi nếu như sau này có di chứng gì thì làm sao, tôi yêu cầu cô lập tức đưa con tôi đến bệnh viện kiểm tra, đền tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần cho chúng tôi!

Người ba của đứa bé trai ôm hai tay lại, phát ra tiếng bẻ khớp rắc rắc, mắt nhìn chằm chằm vào Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương Đường Lạc Lạc cau mày, khôn tin Trần Trần sẽ làm ra chuyện này, Trần Trần thực sự thông minh, nhưng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, sẽ không cố ý tổn hại những bạn nhỏ khác.

Cô không trả lời giáo viên và phụ huynh của bé trai, mà ôm lấy Trần Trần trước, đặt xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, nghiêm nghị hỏi.

- Trần Trần, là con đánh bạn nhỏ đó phải không?

Trên gương mặt bánh bao của Trần Trần, lộ ra biểu cảm uất ức, bĩu môi, đôi mắt to tròn của nó chớp chớp, gật đầu.

- Cô xem, nó cũng thừa nhận rồi!

Người mẹ của bé trai lập tức kêu lên.

- Tôi thật sự không biết bình thường cô dạy con kiểu gì, thô tục, không có văn hoá! Mới nhỏ mà đức hạnh đã như vậy, lớn lên cũng không tốt lên được! Cô nhất định phải đền bù cho chúng tôi! Nhất định!

Nhậm Tử Lương đi lên một bước, chắn trước mặt Đường Lạc Lạc và Trần Trần, hơi gật đầu.

- Ai cũng không mong chuyện này xảy ra, nhưng xin hai người tôn trọng một chút, sự khác nhau giữa người trưởng thành và trẻ con, là người trưởng thành biết khống chế bản thân, không phải sao?

Nhìn thấy Nhậm Tử Lương phong độ bất phàm, người mẹ của bé trai lạnh lùng hừ một tiếng, giờ mới lấy lại sự thanh tịnh.

Đường Lạc Lạc biết Trần Trần không sao, yên tâm một chút rồi, nhưng hành động đánh người này, thực sự khiến cô tức giận, cô vẻ mặt nghiêm túc truy hỏi Trần Trần.

- Thế tại sao con lại đánh bạn nhỏ kia?

Lời vừa nói xong, ba mẹ của bé trai nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ.

- Có gì đáng để hỏi chứ, đánh thì cũng đánh rồi, đánh rồi thì phải đền bù! Phụ huynh như cô sao lại vô trách nhiệm như vậy, là muốn ăn quỵt sao? Chả trách nuôi dạy ra đứa con vô giáo dục như vậy.

Đường Lạc Lạc nhìn thấy gương mặt uất ức của Trần Trần, xoa đầu nó.

- Trần Trần, nói thật với mẹ, tại sao lại đánh bạn nhỏ kia.

Trần Trần cúi đầu xuống, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy, ánh mắt lấp lánh sự uỷ khuất, giọng con nít nói.

- Con không muốn đánh nó, bạn nhỏ đó, nó… nó nói con là con hoang, là nghiệt chủng… không có ba, nhất định là ba bỏ rơi chúng ta… con rất tức giận, con mới đánh nó, mami, con thật sự là nghiệt chủng sao? Ba thật sự không cần chúng ta sao?

Đường Lạc Lạc không ngờ, Trần Trần lại sẽ hỏi câu này, cô đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng lặng đi, sự chua xót và uất ức kiềm chế đã lâu, chốc lát dâng trào lên.

Nghiệt chủng…

Trần Trần là con của cô và Mặc Thiệu Đình, quan hệ anh em họ của cô và Mặc Thiệu Đình, định sẵn Trần Trần là khác biệt.

Cho dù Trần Trần thông minh, lương thiện, đơn thuần đáng yêu, nhưng đây giống như một màn đêm, vĩnh viễn bao phủ trên đầu nó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv