Nhớ lại nội dung hai người tranh luận lúc đó, Đường Lạc Lạc nhịn không được nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chuyển dời sang trên người em bé, cô ngẩn ngơ nghĩ, em bé bây giờ thực sự quá nhỏ rồi, nhìn không ra giống ai.
Chỉ là, bất luận giống ai, Mặc Thiệu Đình cũng không nhìn thấy được.
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, Đường Lạc Lạc quay đầu qua, dùng ngón tay chọt chọt vào mặt em bé, da trẻ sơ sinh mềm mại, xúc cảm đặc biệt tốt, Đường Lạc Lạc cong môi, đang chuẩn bị chọt thêm một chút, Nhậm Tử Lương liền căng thẳng ôm em bé ra.
- Làm gì vậy, chọt nó làm gì, sẽ đau đó.
Nói xong cẩn thậm cúi đầu xem khuôn mặt của em bé, xém nữa là lấy kính lúp soi xem có bị Đường Lạc Lạc chọt thủng hay không.
Đường Lạc Lạc không nói nên lời, so sánh với Nhâm Tử Lương cái tên này bên cạnh, tại sao làm giống như mình là mẹ kế vậy.
Cô nhếch môi, có chút không an tâm hỏi.
- Em bé… mọi thứ đều bình thường chứ?
Tình trạng sức khoẻ của em bé, luôn là cái gai trong lòng khiến cô lo lắng bất an, đều nói đứa con sinh ra do kết hôn cận huyết rất dễ có các loại bệnh và tàn tật, bản thân mạo hiểm lớn như vậy sinh nó ra, nếu như thân thể em bé không khoẻ mạnh, bị bệnh tật giày vò, Đường Lạc Lạc cả đời đều sẽ không yên lòng.
Vì vậy lúc hỏi, tim đập thình thịch đặc biệt nhanh.
Nhậm Tử Lương cười làm trò hề với em bé, ánh mắt luyến tiếc chuyển dời khỏi người em bé, cười ấm áp với Đường Lạc Lạc.
- Không sao, vô cùng may mắn, thân thể em bé tất cả đều khoẻ mạnh, nhưng sau này vẫn nên thường xuyên kiểm tra, đề phòng bất trắc… Lạc Lạc, em bé này trông rất giống cô, cô xem, cười cái liền có hai má lúm, rất đáng yêu.
- Giống tôi?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ nhìn em bé, đứa bé mới sinh ra nhỏ con ốm yếu, giống như một con khỉ nhỏ, căn bản nhìn không ra dáng hình gì, cô nhìn trái nhìn phải.
- Tôi… khó coi đến vậy sao?
- Đường Lạc Lạc cô đủ rồi.
Nhậm Tử Lương phẫn nộ ôm lấy em bé khiếu nại.
- Không được nói nó xấu nữa!
- Ờ…
Đường Lạc Lạc ngượng ngùng bụm miệng lại, một lúc lâu mới nhịn không được, nhích từng chút qua, mặt dày lộ ra một nụ cười.
- Cho tôi ẵm nó chút được không?
Ủa? Rõ ràng đứa bé là do cô sinh mà được không…
Nhậm Tử Lương rất không yên tâm nhìn cô, sau cùng có thể là cuối cùng cũng ý thức được đứa bé này là của Đường Lạc Lạc, giờ mới không tình nguyện đem đứa bé cho Đường Lạc Lạc ẵm.
- Cẩn thận chút… cô là Lạc Lạc, biệt danh em bé gọi là Hoan Hoan được không?
Đường Lạc Lạc ôm lấy đứa bé.
- Hoan hoan lạc lạc, cái tên này không có tâm gì cả.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt phúng phính của em bé, nụ cười trên mặt Đường Lạc Lạc trở nên dịu dàng rồi, em đứa trong tay nhẹ như một đám mây vậy, nhỏ xíu mềm mại như thế, híp chặt mắt lại, Đường Lạc Lạc không kiềm được đổ mồ hôi tay, chỉ sợ đánh thức giấc ngủ của em bé, trên mặt lộ ra ánh mắt tràn đầy tình thương.
Nhậm Tử Lương bên cạnh nhìn si mê, cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng nhìn thấy Đường Lạc Lạc xinh đẹp như vậy, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, trên bán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có sự mệt mỏi, nhưng nhiều hơn thế là ánh hào quang hiền hoà tốt đẹp, dưới ánh hoàng hôn, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đứa bé trong lòng, trong khoé mắt, đều là sự ôn hoà và vô tư mê người.
Một người mẹ trẻ xinh đẹp, mỉm cười ôm lấy đứa bé nhỏ, khung cảnh này, thật sự quá ấm áp đi.
Đường Lạc Lạc nhẹ nhàng đung đưa đứa bé, dùng tư thế học được từ sách vở lúc trước, vừa đung đưa, vừa ngẩng đầu suy nghĩ.
- Gọi là Dật Trần đi, Mặc Dật Trần, biệt danh… gọi là Trần Trần.
Nói xong cô chớp chớp mắt, rất có hứng thú cúi đầu chọc ghẹo đứa bé.
- Trần Trần, con gọi là Trần Trần được không?Đứa bé sơ sinh, đều rất ham ngủ, em bé đang trầm lắng nghe thấy mẹ đặt tên, khoé miệng hình như hơi cong lên, giống như hưởng ứng vậy, khiến Đường Lạc Lạc vui mừng chết đi được, nhẹ nhàng ẵm Trần Trần lên cao, Đường Lạc Lạc tò mò nói.
- Anh xem, nó cũng biết cười rồi…
Nhậm Tử Lương chỉ cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập rồi, vội đưa cánh tay lấy đứa bé xuống.
- Đừng nâng nó lên như vậy!
- Cho tôi bế thêm xíu nữa đi…
- Không được, cô cẩu thả quá, để tôi ẵm…
- Đó là con của tôi mà!
- Đây cũng là con nuôi của tôi mà, tôi là ba nuôi nó đó!
- Tôi thấy anh lải nhải nhiều quá, càng giống mẹ nuôi hơn đó.
… …
Trong phòng bệnh, truyền lại tiếng cười nói, Đường Lạc Lạc vừa đấu khẩu với Nhậm Tử Lương, vừa liếc qua em bé của mình, chỉ cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm lại ý nghĩa của cuộc sống.
Có lẽ, sau này cũng không gặp lại Mặc Thiệu Đình nữa, nhưng đứa con của cô và Mặc Thiệu Đình, rất tốt, rất khoẻ mạnh, đối với cô mà nói, là an ủi lớn nhất, là món quà thượng đế ban cho…
Ba năm sau.
Thành phố S gần đây mới mở một quán bar đêm, tên gọi rất thẳng thắn, gọi là “Tiêu Kim Quật”.
Ở đây có sòng bạc lớn nhất dưới lòng đất, buổi biểu diễn nóng bỏng nhất, có nhân vật nổi tiếng quyền lực nhất, hệ thống bảo mật an toàn nhất, và cả phục vụ chu đáo nhất…
So với những quán bar club hay sòng bạc, Tiêu Kim Quật với giá đắt đỏ nhất, và nội dung càng kích kích, thu hút không ít phú nhị đại và nhân vật nổi danh các giới biết ăn chơi.
Vừa đến tối, bên ngoài nhìn yên tĩnh, thực ra bãi đậu xe dưới lòng đất đã đỗ đầy siêu xe, trong đó sớm đã ca múa hát hò, xa hoa đồi truỵ.
Tối hôm nay, trong gian phòng thượng hạng số 2 thiết bị bảo mật tốt nhất, trên sân khấu những vũ công múa cột mặc những bộ bikini nhỏ không thể nhỏ hơn, lẳng lơ phất mái tóc dài, tư thế trên sân khấu uyển chuyển mà mê hoặc liên tiếp làm những động tác khó.
Băng khô tạo ra hiệu ứng mờ ảo, ánh đèn mập mờ cộng thêm tiếng huýt sáo reo hò tứ phía, chốc lát khiến không khí trở nên nhiệt liệt hơn, trên sân khấu náo nhiệt, dưới sân khấu trên ghế sô-pha, những người đàn ăn trẻ tuổi ăn mặc lịch sự đang ngồi, nếu như tỉ mỉ xem qua, toàn là những con ông cháu cha có tiếng, toàn là con một cả thôi.
- Hay!
An Di Sanh dẫn đầu vỗ tay, vừa vỗ tay vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình bên cạnh sắc mặt lạnh nhạt, cẩn thận đến gần.
- Cậu Mặc, làm sao, phụ nữ tối nay không hợp khẩu vị của anh sao? Anh cũng xem qua đi chứ, có lẽ sẽ có loại anh thích?
Mặc Thiệu Đình ngón tay kẹp lấy một điếu xì-gà mới đốt, khói thuốc khiến cho đường nét sắc bén của anh thêm vài phần mê hoặc thần bí, thế mà khuôn mặt tinh tế kia, vẫn khiến người ta vừa nhìn qua đó, liền có cảm giác kinh ngạc, chẳng qua, so với ba năm trước, trên khuôn mặt cực kì được thượng đế ưu ái, vẻ nghiêm nghị lạnh lùng càng nghiêm trọng hơn.
Đôi mắt của anh, bây giờ âm u khó đoán như đáy biển bị đóng băng ngàn năm, chỉ cần tuỳ tiện nhìn một cái, liền khiến người ta không thể rời mắt, lại không nhìn rõ được suy nghĩ của anh.
Như một đoá hoa mạn đà la thần bí, nở rộ trong đêm tối, thần bí, âm u, lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Anh hơi nghiêng đầu, dường như tách thành hai thế giới với nơi ồn ào náo nhiệt này, nghe thấy lời của An Di Sanh, ngước mắt lên, trong miệng chỉ nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
- Không hứng thú.
Vũ công trên sân khấu ra sức lắc eo lắc hông, ánh mắt mê hoặc đi xuống ống thép, trên miệng ngập một cành hoa hồng đỏ, đi ưỡn ẹo về phía Mặc Thiệu Đình, lại bị ánh mắt sắc lẹm của đối phương doạ lùi lại, gần như hoảng hốt quay người đi lại về sân khấu, sợ đến giày cao gót cũng rớt mất một chiếc.
Trong đám đông vang lên một tràng cười, An Di Sanh bất lực nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Cậu Mặc, loại hàng này còn chưa đủ tốt hay sao? Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Cũng đã bốn năm rồi, không lẽ anh thật sự muốn xuất gia làm hoà thượng sao?
Mặc Thiệu Đình lạnh lùng liếc qua An Di Sanh, khiến đối phương run cầm cập, vốn dĩ khí thế của Mặc Thiệu Đình đã đủ u ám đáng sợ rồi, có thể khiến người ta không dám thở mạnh, từ lúc bốn năm trước bà Mặc mất tích, bây giờ thật sự còn đáng sợ hơn kẻ đoạt hồn dưới địa ngục nữa.
An Di Sanh khịt mũi, cắn răng, cảm thấy người bạn lâu năm của mình, dù sao cũng không thể ra vẻ mặc kệ, dứt khoát cắn răng, lấy ra tuyệt chiêu, đưa tay chỉ về một hướng, quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Thế cậu cảm thấy cô này thế này, cậu Mặc?
Theo tiếng vẫy gọi của An Di Sanh, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng dậy từ đám đông, đi về phía Mặc Thiệu Đình.
Cô gái với khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, đôi mắt to, chiếc cằm nhỏ và đôi môi nhỏ, trên người mặc một bộ đồng phục màu xanh nhạt, áo tay ngắn váy ngắn xanh, trông đơn thuần đáng yêu, đi thẳng đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Ca Ca…
Mặc Thiệu Đình co lại, như một cây kim châm vào mắt, nhìn thấy một cô gái xa lạ giống đến trên tám mươi phần trăm cô gái trong ký ức, trên người lập tức lan toả không khí thù địch, thực sự khiến cho khí áp xung quanh giảm thấp xuống.
Khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, anh lạnh nhạt nghiêng mặt về phía An Di Sanh.
- Cậu tìm cho tôi sao?
- Phải…
An Di Sanh chỉ cảm thấy quanh người đều giống như rơi vào hố băng, toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên, vẫn kiên trì mở miệng.
- Cậu Mặc, người này không vừa lòng, không đủ giống, có thể đổi nữa, Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non… cách tìm kiếm này của anh, nếu như thật sự muốn anh tìm được, sớm đã tìm thấy rồi… hoặc không muốn bị anh tìm thấy, hoặc là, có thể người đã không còn nữa…
- Im miệng!
Giọng nói Mặc Thiệu Đình trầm thấp mà u ám, con ngươi đen láy hiện lên vẻ lạnh lùng, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lao vào cắn người, giọng anh không hề lớn, nhưng sức uy hiếp tràn đầy, trong chốc lát, âm nhạc trong gian phong đột ngột dừng lại, tất cả mọi người đều bất an nhìn anh, ngừng lại việc ăn chơi.
- Vợ tôi không xảy ra chuyện gì cả.
Mặc Thiệu Đình đứng dậy, tất cả đường nét trên mặt cứng rắn mà kiên định, nói xong câu này, đi thẳng về phía cửa ra vào, để lại một bóng lưng cao lớn.
Bước chân anh vừa rời khỏi gian phòng, An Di Sanh như trút được gánh nặng, mềm nhũn nằm trên ghế sô-pha, trong miệng lẩm bẩm, giọng nói thực sự còn mang tiếng thút thít.
- Doạ chết tôi rồi…