- Cháu cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Mặc Thiệu Đình nói trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt ung dung tự tin.
- Tây Thành tuổi không còn nhỏ nữa, năng lực cũng xuất sắc, thân thể cháu dạo này cũng có chút mệt mỏi, vì vậy rất sẵn lòng mang công việc chia sẻ cho em ấy, cháu cảm thấy em ấy rất có tiềm năng, càng thích hợp quản lý nhà họ Mặc.
Mặc Thiệu Đình… vậy mà đồng ý rồi?
Lúc này không chỉ La Nhã, mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhà họ Mặc bây giờ đang ngày càng phát triển, sức ảnh hưởng hết sức to lớn, trở thành người thừa kế của nhà họ Mặc, tiếp quản nhà họ Mặc, là ước mơ của biết bao thiếu gia giàu có, tràn đầy sức hấp dẫn, mà Mặc Thiệu Đình lại đồng ý đem thứ sắp đến tận tay, nhường cho người khác?
Cho dù là em trai ruột, tình cảm tốt, nhưng đây cũng quá đạo đức rồi đó?
Chỉ có Đường Lạc Lạc quan tâm đến câu “thân thể mệt mỏi” của Mặc Thiệu Đình, mẹ nó, tên này thực sự hoang dâm vô độ, thay đổi đủ kiểu giày vò cô, thân thể không được tốt lắm? Mệt mỏi?
Không nhìn ra đó, như chó teddy thành tinh vậy đó được không!
Vẻ mặt La Nhã ngạc nhiên mừng rỡ, tuy trong lòng cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vốn tưởng Mặc Thiệu Đình sẽ không cam tâm đổi chủ cho nhà họ Mặc, nhưng rèn sắt khi còn nóng là quan trọng nhất, vội tiếp lời.
- Ba, ba xem, Thiệu Đình nó cũng nghĩ như vậy rồi, cháu nó lớn rồi, có cách nghĩ của nó, chúng ta vẫn là nên tôn trọng ý nguyện của bọn nó…
Mặc Tây Thành nhìn Mặc Thiệu Đình chăm chú, không biết anh của mình đang mưu tính chuyện gì, nhà họ Mặc là chính tay anh cứu vãn về, bây giờ, anh lại đem nhà họ Mặc giao cho mình, đúng là không thể lý giải, chẳng lẽ, anh bị La Nhã nhìn thấu rồi, không muốn tranh giành nữa?
Không không không, đều là anh em, Mặc Thiệu Đình là người có tinh thần chiến đấu cao thủ đoạn độc ác, sao có thể nửa đường bỏ cuộc…
Mặc Tây Thành nghĩ đông nghĩ tây, sao cũng không hiểu được Mặc Thiệu Đình có phải đã chán ghét nhà họ Mặc rồi không, trước ánh mắt của mọi người trong hiện trường, cũng hoàn toàn không thể lý giải được.
Dù sao, nhà họ Mặc bây giờ giống như một miếng bánh ngon, ai cũng muốn cắn một cái.
Nhìn thấy nét mặt Mặc Thiệu Đình điềm tĩnh và không hề gì, Mặc lão gia ánh mắt sâu xa, bất lực thở dài một hơi, cuối cùng cúi đầu xuống, bất lực vẫy tay.
- Thôi được rồi, chuyện của mấy người trẻ các con, tự bàn bạc với nhau là được rồi, cụ già ta tuổi tác đã lớn, cũng không muốn thêm phiền phức, tuỳ theo tụi con vậy.
Nhà họ Mặc có thể có được sức mạnh và quy mô như ngày hôm nay, không tách khỏi sự quản lý của Mặc Thiệu Đình, La Nhã sao cũng không hiểu được, Mặc Thiệu Đình mới là gốc rễ của sự phát triển lớn mạnh của nhà họ Mặc, đuổi Mặc Thiệu Đình ra, không phải thắng lợi, mà là mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Chỉ là, thấy được ý nghĩ của đứa trẻ Thiệu Đình này, cũng không muốn tiếp tục cống hiến cho nhà họ Mặc nữa, ông lớn tuổi rồi, thực sự không có hơi sức quản nhiều chuyện như vậy.
Cháu nội tự có phúc của nó thôi.
- Cảm ơn ba.
La Nhã vui mừng ra mặt, vốn còn tưởng chuyện này hôm nay chỉ nhắc đại khái thôi, nhưng không ngờ đến lại tiến triển nhanh như vậy, kéo lấy Mặc Tây Thành.
- Tây Thành, mau cảm ơn ông nội đi, sau này cố gắng theo anh của con học cách quản lý công ty, giảm bớt gánh nặng cho anh, tương lai của nhà họ Mặc, trông chờ vào con rồi!
Khác với sự kích động của La Nhã, vẻ mặt Mặc Tây Thành bất lực, chỉ có thể nhếch môi.
- Cảm ơn ông nội, cảm ơn anh.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình thản nhiên, mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ xảy ra một trận hài kịch, không đáng khơi gợi tình cảm của anh, khoé miệng cong nhẹ, anh lại hết sức chuyên tâm nhìn Đường Lạc Lạc, sự thương yêu và thâm tình dưới ánh mắt hoàn toàn không hề che đậy.
Đường Lạc Lạc tôn trọng bất kì quất định nào của Mặc Thiệu Đình, anh muốn tiếp quản nhà họ Mặc cũng được, muốn công thành rút lui cũng được, cô đều không can thiệp anh.
Mặc Thiệu Đình là một người rất thông minh, sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chịu đem nhà họ Mặc giao cho Mặc Tây Thành, thì đã có một suy tính khác, bình tĩnh mà nói, cho dù Mặc Thiệu Đình cái gì cũng không còn – trái lại càng tốt, khoảng cách giữa hai người sẽ không lớn như bây giờ, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cùng Mặc Thiệu Đình qua những ngày tháng vui vẻ của hai người.
Đường Lạc Lạc là một cô gái biết thoả mãn, có thể ở cùng nhau với Mặc Thiệu Đình, cô đã cảm thấy rất tốt rồi.
Tất cả những thứ khác đều là khoản kèm theo, không hề quan trọng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không nghĩ đến hôm nay sẽ mắt thấy một màn – bề ngoài xem ra, là Mặc Tây Thành du học thành đạt trở về, có vị trí nhỏ bé trong nhà họ Mặc, nhưng ý nghĩa đại diện đằng sau nó trong lòng mọi người đều hiểu rõ, là quyền lực của Mặc Thiệu Đình dần dần suy yếu và tan rã.
Mà kinh ngạc là, Mặc Thiệu Đình lại đồng ý rồi?
Đồng thời thực sự còn gấp rút hơn cả La Nhã.
Điểm này thật sự khó bề tưởng tượng rồi.
Dù sao liên quan đến lợi ích, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
Dự định của La Nhã mọi người đều thấy được, bề ngoài Mặc Lan không động tĩnh gì tiếp tục bóc quả hạch cho Mặc lão gia, trong lòng lại không ngừng cười nhạt, La Nhã thật sự xem nhà họ Mặc như vật trong tầm tay của mình, muốn cho đứa con nào, thì cho đứa con nấy, bản thân tuy là nhận nuôi, nhưng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của Mặc Như Nguyệt, nhà họ Mặc không phải nên cũng có một phần của chị ta sao?
Bây giờ nói đến nhà họ Mặc, lại hoàn toàn không có chuyện của chị ta, giống như không giao cho Mặc Thiệu Đình, thì nhất định phải giao cho Mặc Tây Thành vậy, mấy người này thật đáng hận.
Bản thân bề ngoài cứ phải giả vờ ngoan ngoãn làm hài lòng người khác, như vậy mới có thể khiến ông nội yêu thương mình nhiều một chút, nhớ được bản thân ông còn có đứa cháu gái như vậy.
Mặc Lan kiềm nén sự bất mãn và phẫn uất trong lòng, vịn lấy chỗ dựa trên ghế Mặc lão gia, rất thân thiết thay Mặc lão gia đấm vai.
- Ông nội, thời gian không còn nhiều nữa, có phải nên ra ngoài mở tiệc rồi không?
- Vẫn là Lan Lan suy nghĩ chu đáo.
Mặc lão gia cười hân hoan, đứa cháu gái này tuy không phải thân sinh, nhưng luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đại thọ tám mươi tốt đẹp của mình, bị Lã Nhã làm đến chướng khí mù mịt, lúc này không muốn tiếp tục bàn bạc vấn đề chủ quyền của nhà họ Mặc, vì vậy vẫy tay một cái.
- Nào, đỡ ông dậy, đi ra bên ngoài.
Mặc Lan và Mặc Như Nguyệt lập tức một trái một phải đỡ cụ già dậy, Mặc Như Nguyệt là đứa con gái mà cụ già yêu thương nhất, Mặc Lan là con gái của Mặc Như Nguyệt, tuy không phải cháu ruột, nhưng cũng rất được sự yêu thích của cụ già, hai người cùng đỡ dậy đi ra bên ngoài, mọi người sau lưng cũng đi theo, oai nghiêm đi xuống đại sảnh yến tiệc.
Mặc Thiệu Đình nắm chặt lấy tay Đường Lạc Lạc, thỉnh thoảng nhỏ giọng cười nói vài câu với Đường Lạc Lạc, Mặc Tây Thành ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng không còn cách, tìm không được cơ hội nói chuyện với Đường Lạc Lạc.
Dưới lầu tiếng người ồn ào, khác khứa ngồi đầy, vô cùng náo nhiệt và ồn ào, Mặc lão gia nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, nhớ lại hôm nay là ngày sinh nhật tám mươi tuổi của mình, tâm trạng giờ mới tốt lên, trên mặt hiện ra nụ cười.
Những lời chúc phúc và lấy lòng lần lượt truyền đến, càng khiến Mặc lão gia nghe đến cực kỳ vui vẻ,mà trong không khí vui mừng này, cũng không thiếu con cháu thân thích bắt đầu muốn tặng quà mừng thọ cho Mặc lão gia.
Mặc lão gia ngồi trên ghế thái sư phong cách cổ xưa, xung quanh đều là những hậu bối vẻ mặt tươi cười, người này nối tiếp người kia tặng lễ vật mà họ tận tâm lựa chọn cho Mặc lão gia, trong chốc lát cảnh tượng hoan hỉ náo nhiệt, ngay cả Đường Lạc Lạc cũng nhịn không được vươn cao cổ, hiếu kỳ nhìn xem những hộp quà tinh xảo mà mọi người lần lượt tặng lên.
Có người tặng nhân sâm ngàn năm, có người tặng tranh chữ cổ xưa, có người tặng nhạc cụ trang trí, Mặc lão gia là một người rất thích sưu tầm đồ cổ, đồng thời sở thích rộng lớn, vì vậy những món đồ được tặng đều vô cùng kỳ lạ, kiểu dáng gì cũng có.
Mặc Lan biết rõ bây giờ người làm chủ nhà Mặc gia, vẫn là người ông này của mình, vì vậy trong việc lựa chọn lễ vật, cũng hao tổn tâm huyết, tặng một tráp gỗ được chạm trổ tinh tế, nhẹ nhàng mở ra.
- Ông nội, cháu biết ông thích sưu tầm hạch đào, ông xem cặp hạch đào đầu sư tử này, có vừa ý ông không?
Không ít cụ già thích những trái hạch đào đẹp, thường xuyên để trong tay đánh bóng, mà trong đó, đầu sư tử là loại vô cùng hiếm có đẹp đẽ, cảm giác khi chà xát vô cùng tốt, giống như một cách chơi văn hoá, Mặc lão gia rất tinh thông trong môn nghệ thuật này, vì vậy vừa nhìn Mặc Lan đưa lên đầu sư tử, ánh mắt liền sáng lên.
Cực phẩm đầu sư tử 42, màu sắc cam nhạt, còn là ba sọc nữa…
Cặp đầu sư tử này thực sự là cực phẩm trong cực phẩm, thu thập được nhất định tốn không ít công sức, Mặc lão gia không chờ được đem đầu sư tử nắm trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười xúc động.
- Cực kì tốt, cực kì tốt, Lan Lan cháu có lòng rồi. Cặp đầu sư tử này, ta rất thích. Cháu tìm được nhất định phí không ít sức lực rồi phải không?
Cặp đầu sư tử này ít nhất cũng phải vài chục vạn, quan trọng nhất là, cho dù có tiền, cũng chưa chắc gì mua được, không biết phải ở thị trường đồ cổ chờ đợi bao lâu, mới có thể có được cặp này, Mặc lão gia cảm động và ghi nhớ lòng hiếu thảo của cháu gái, quan tâm hỏi han.
Mặc Lan cúi đầu cười khó xử.
- Chỉ cần ông nội thích, khó khăn cách mấy cũng được, lễ vật này của con chỉ làm vừa lòng ông, không quý giá bằng những người khác.
- Ôi, tâm ý là quan trọng nhất.
Mặc lão gia vỗ vai Mặc Lan.
Mọi người xung quanh nhìn cặp đầu sư tử này tấm tắc khen ngợi, biết Mặc Lan trong nhà cực kỳ được cưng chiều, vì vậy càng ra sức nịnh nọt.
- Đây là một cặp đầu sư tử cực phẩm đó, cô Mặc quá có tâm rồi!
- Giá cả cũng rất đắt, cô Mặc mới làm việc chưa được mấy năm, đoán chừng lấy vốn của mình mua rồi, đúng là lòng hiếu thảo cảm động trời đất.
- Lễ vật vừa có lòng vừa quý báu như vậy, trong đây thực sự không được bao nhiêu, vừa nãy tôi còn cảm thấy những lễ vật trước cũng không tệ,nhưng chẳng là gì so với món quà của cô Mặc cả.
- Cô Mặc thuần khiết cao nhã, nếu là đàn ông, người kế thừa của nhà họ Mặc còn chưa biết là ai…