Lăng Bắc Hàn cảm thấy Tiếu Dịch có thể thông suốt như vậy mới là người phụ nữ khôn khéo trong mắt anh. Cảm giác xa lạ sinh ra về chuyện mười năm trước, cùng cảm giác của anh với Hạ Tĩnh Sơ đều đã tiêu tán.
“Nhưng mà, mẹ, trong nhà không thể không có mẹ! Mẹ vẫn nên trở về đi.....” Úc Tử Duyệt chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, chỉ thấy Tiếu Dĩnh ngước mắt, nhìn cô một cái, “Chuyện trong nhà con nghe lời bà nội, từ từ học tập dì Vương, nhà này sớm muộn cũng để con làm....” Tiếu Dĩnh thong thả nói, sau đó gỡ chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy to như quả trứng chim bồ câu trên ngón vô danh xuống, đưa cho Lăng Bắc Hàn.
“Chuyển nó cho cha con, nói với ông ấy một câu, trong mắt Tiếu Dĩnh mẹ không bỏ qua cho dù là một hạt cát.” giọng nói Tiếu Dĩnh vẫn bình tĩnh như cũ, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng ấm áp như ánh mặt trời.
Bà từng cho rằng Lăng Chí Tiêu yêu bà, bao dung bà, thậm chí còn cưng chiều bà. Thật không nghĩ đến, thì ra là những thứ này đều là giả. Thì ra là, đối với bà, ông cũng chỉ là đại khái. Cuối cùng, ông vẫn chán bà. Trước kia là chịu đựng không nói ra, hiện tại ngay cả chịu đựng ông cũng chịu đựng không nổi.
Cảm giác bị người ta vứt bỏ khiến một người luôn kiên cường như bà cũng đau khổ rơi nước mắt.
Thôi xong! Ngay cả nhẫn cưới cũng muốn trả lại! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm than, đưa tay lặng lẽ vuốt ve nhẫn cưới của chính mình mấy cái. Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn ly hôn sao? Cũng đều là những người hơn năm mươi tuổi, còn muốn ầm ĩ như vậy?
Trong lòng Lăng Bắc Hàn hết sức không thoải mái, buồn bực chặn lại, “Vậy thì mẹ tự đi trả cho ông ấy, tự mình nói với ông ấy.” Anh đẩy chiếc nhẫn trở về, cứng rắn nói, muốn nói một câu dịu dàng với bà, nhưng nói không được.
Tiếu Dĩnh tức giận cầm chiếc nhẫn kia lên ném bừa vào trong túi của mình, “Tôi đi đây”. Nói xong, bà thong dong đứng lên, đeo kính mắt vào rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Úc Tử Duyệt tỉnh lại, theo bản năng quay đầu, thấy bên cạnh trống không thì tim như ngừng đập, “Lăng Bắc Hàn!” cô sợ hãi mở miệng, xuống giường, cô chạy chân trần mặc đồ ngủ xuống lâu.
“Lăng Bắc Hàn......”
“Duyệt Duyệt, sao chưa đi dép đã xuống lầu? Mau trở lại phòng đi......” dì Vương nhìn thấy Úc Tử Duyệt như vậy vội vàng nói.
“Dì Vương! Lăng Bắc Hàn đâu?” Úc Tử Duyệt kích động hỏi, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, trong lòng cảm thấy lo lắng không dứt.
“Hơn năm giờ A Hàn đã trở về bộ đội rồi! Lúc này chắc đã đến nơi, trước khi đi không nỡ đánh thức con!” Dì Vương hiền từ nói, mấy ngày nay có đôi vợ chồng trẻ này, nhà cũ lạnh tanh tăng thêm không ít không khí vui vẻ.
Như vậy mới là nhà chứ! Trong lòng dì Vương thầm than, chỉ là tiếc nuối chính là, Lăng Bắc Hàn phải trở về bộ đội.
Nghe dì Vương nói như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt lại chua xót, tên khốn kiếp này! Cuối cùng chưa nói tiếng nào đã đi! Cô vội vã lên lầu, trở về phòng, cầm chiếc điện thoại hãng Thành Phi mà tối hôm qua được Lăng Bắc Hàn mua cho, gọi vào số điện thoại của anh.
Điện thoại rất nhanh được nhận, “Lăng Bắc Hàn! Anh khốn kiếp!” Úc Tử Duyệt gào lên, trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, cánh mũi cay xè, anh dám không để cô tiễn anh, rõ ràng tối hôm qua còn nói hay lắm!
Lăng Bắc Hàn mới đến phòng ở quân khu, nghe thấy âm thanh của cô, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chìu, lúc này chắc cô đã rời giường.
“Mắng cái gì? Còn không mau đánh răng rửa mặt ăn sáng đi làm, đừng cho là anh không ở nhà sẽ không có người quản em!” giọng nói trầm thấp đầy từ tính từ trong ống nghe truyền qua khiến trái tim cô chấn động, làm tâm trạng Úc Tử Duyệt thoải mái không ít.
“Vừa rồi mơ thấy ác mộng, anh nói không cần em nữa...” Cô lau miệng, làm nũng nói, thật ra thì, trong mơ còn có Hạ Tĩnh Sơ. Lăng Bắc Hàn dắt tay Hạ Tĩnh Sơ, rời đi, đưa cô đến đảo hoang một mình, Lăng Bắc Hàn nói với cô, “Tôi vẫn yêu cô ấy!” vừa vô tình, vừa kiên quyết....
“Suy nghĩ lung tung cái gì?” những lời này của cô thật sự đã chọc giận Lăng Bắc Hàn, anh không hiểu mình và cô đã thân mật như keo như sơn rồi, sao cô vẫn cảm thấy anh không chân thực, không yên lòng?
“Em..... nằm mơ thôi mà! Anh mắng cái gì mà mắng!” Bị anh mắng như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái, tức giận phản bác, trong lòng càng buồn hơn!
Lăng Bắc Hàn biết cô cũng tức giận, hít một hơi, nhẹ giọng nói , “Được rồi, anh nhận sai, anh nhận sai, lần sau về nhà trồng cây chuối một giờ được chưa?” Anh dịu dàng dụ dỗ cô, lại nói lời này Úc Tử Duyệt cực kỳ hưởng thụ, mặt đỏ lên, trong lòng cũng không giận nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh đầu anh chúi xuống đất.
“Không được! Ít nhất phải hai giờ!” Úc Tử Duyệt xảo quyệt hơn nói.
“Được, hai giờ! Được rồi, anh đến đơn vị triển khai công viẹc, em đi làm cẩn thận...” Lăng Bắc Hàn sảng khoái nói, cũng không quên dặn dò cô.
Cô gái nhỏ này, vẫn là thích mềm không thích cứng! Điểm này Lăng Bắc Hàn hiểu rõ.
“Ừ, vậy anh... hôn em một cái.... rồi cúp điện thoại...” Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cẩn thận nói về phía ống nghe.
Cô gái nhỏ này thật lắm chuyện! Lăng Bắc Hàn trong lòng thầm nghĩ, biết nếu mình không làm theo, cú điện thoại này không thể cúp được, còn nếu anh mạnh mẽ cúp điện thoại, không biết cô ở nhà lại suy nghĩ linh tinh bao lâu!
“Được, em nghe kỹ đây...!” Lăng Bắc Hàn hạ quyết tâm, trầm giọng nói, sau đó “chụt” một cái về phía điện thoại di động!
Ngoài cửa phòng, Lục Khải kinh ngạc nhìn Doanh trưởng của bọn họ nghiêm khắc như vậy lại hôn một cái vào điện thoại, Lục Khải trợn mắt hốc mồm, Lăng Bắc Hàn cũng phát hiện ra anh, trừng mắt liếc anh một cái, Lục Khải thức thời vội vàng đóng cửa.
“Ha ha ha......” Úc Tử Duyệt ngồi bên giường bên kia, cười đến cười run cả người, lính thối hôn cô trong điện thoại thật! Trong đầu tưởng tượng bộ dạng các loại của Lăng Bắc Hàn giờ phút này.
“Cười gì mà cười! Cũng bị tên tiểu tử Lục Khải thấy rồi!” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, ai ngờ Úc Tử Duyệt ở đầu bên kia điện thoại cười lớn tiếng hơn, “Ha ha.......Lục Khải thấy.... anh ta có chụp lại được không?”
“Câm miệng! Có chuyện báo cáo, không có việc gì thì cúp máy!” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi...... gặp lại sau ..... chụt......” Úc Tử Duyệt nói xong, cũng hôn anh một cái mới lưu luyến cúp điện thoại.
“Lục Khải!”
“Có!”
Lăng Bắc Hàn mở cửa, nói với Lục Khải vẫn còn đứng bên ngoài, mang theo một túi đồ, Lục Khải vội vàng bước lên, đứng nghiêm hành lễ.
“Tiểu tử cậu về quê ăn tết, ăn nhiều thịt nên đầu óc chậm chạp rồi sao? Vào cửa cũng không biết báo cáo?” Lăng Bắc Hàn nhìn anh, nghiêm túc nói.
“Báo cáo doanh trưởng! Tôi đây đầu óc không có chậm chạp! Chỉ là đã lâu không thấy doanh trưởng, hết sức nhớ nhung, nhất thời kích động liền quên báo cáo!” Lục Khải thẳng đứng trước mặt Lăng Bắc Hàn, mặt không biến sắc nói.
“Miệng lưỡi cũng thật trơn tru! Không vào đoàn văn công thật đáng tiếc! Nói đi, có chuyện gì?” Lăng Bắc Hàn hỏi.
“Báo cáo doanh trưởng! Tôi từ nhà lên có mang theo một chút bánh rán, hành tây, đậu muối. Phần này là để biếu anh!” Lục Khải báo cáo xong, đưa túi trong tay cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cầm túi vào cửa, vừa đúng chưa ăn sáng, lấy ra một cái bánh rán, cởi túi hành tây sạch sẽ ra, thêm một chút đậu muối, cuốn lại, rồi ăn......
Nhưng một lúc sau đã nhận được một cuộc điện thoại, anh lên xe bộ đội, đi về phía sau núi.
Sư trưởng dẫn theo người của Cục An Ninh đến phía sau chân núi chờ anh, vẫn là chuyện buôn bán vũ khí lậu, Lăng Bắc Hàn nhận chỉ thị cơ mật.
Úc Tử Duyệt thành công lấy được chứng chỉ phóng viên, bây giờ chính thức là ký giả trong tòa soạn. Mỗi ngày bận rộn nhiều việc, cô cũng hết sức tích cực.
“Duyệt Duyệt, sao em vẫn còn ở đây xem video?” lúc ăn cơm, Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt liếc nhìn video mới nổi dạo gần đây hỏi.
“Em xem truyền thông nước ngoài một chút để học tập người ta!” Úc Tử Duyệt vừa ăn cơm vừa nói với Nhan Tịch.
“Em thật đúng là liều mạng !” Nhan Tịch cười nói.
“Đó là vì em muốn trở thành một người xuất sắc, thu thập chân tướng sự kiện cũng là nguyên tắc của một ký giả!” Úc Tử Duyệt kiên định nói, Nhan Tịch cười cười, lúc này, đúng lúc thấy Lục Khải Lâm cũng bưng đĩa đi tới bên này.
“Kế toán Lục!” Nhan Tịch mỉm cười chào, trong đầu không tự chủ hiện lên gương mặt của Lục Khải Chính, ảo não gật đầu.
“Khải Lâm!” nhìn thấy sắc mặt của Lục Khải Lâm khá tốt, trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm yên tâm không ít, nghe nói lần trước cô bị kích thích, tinh thần thiếu chút nữa có vấn đề.
“Chị dâu ...... Tiểu Nhan!” Lục Khải Lâm nở nụ cười hiền lành, chào hỏi bọn họ, ngồi xuống một bên.
“Xem gì vậy?” Thấy Úc Tử Duyệt chăm chú xem gì đó, Lục Khải Lâm tùy ý hỏi, cô là một người tính tình có chút lạnh, lúc này rất cố gắng tìm đề tài nói chuyện với cô.
“Chính là sự kiện kỳ lạ gần đây... một du học sinh gốc Hoa mất tích.....” Úc Tử Duyệt cười nói, chỉ thấy sắc mặt Lục Khải Lâm trắng bệch , “Chị......”
“Duyệt Duyệt! Mau tắt đi!” Nhan Tịch phát hiện Lục Khải Lâm có vẻ là lạ, có lẽ là do nhút nhát, vội vàng nói với Úc Tử Duyệt.
“Ồ!” Úc Tử Duyệt không hiểu luống cuống tắt.
“Em, không sao.... Chỉ là cảm thấy rất kinh khủng......” Lục Khải Lâm cười nhạt nói, cầm chiếc đũa tay khẽ run.
“Thật ra thì cũng không có gì á......”
“Duyệt Duyệt, đừng nói nữa!” Nhan Tịch lại cắt lời cô, Úc Tử Duyệt le lưỡi, “Chị Nhan, hàn huyên một chút chuyện chị cùng Lục Khải Chính đi!” lúc này Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, giảo hoạt nói.
“Khụ......” không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, trước mặt Lục Khải Lâm, Nhan Tịch thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết.
“Tiểu Nhan, anh tôi?” Lục Khải Lâm nhìn Nhan Tịch, kinh ngạc hỏi.
“Khải Lâm, em không biết sao, đầu năm mới anh trai em lái xe đưa chị Nhan về nhà nha! Chị Nhan, trên đường có xảy ra chuyện gì không, thành thực khai báo!” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, bà tám hỏi.
Bây giờ Nhan Tịch thực sự hối hận vì đã lỡ miệng!
“Thảm nào nghe ba mẹ nói, mãi đến đêm ba mươi anh tôi mới về nhà....” Lục Khải Lâm chen vào một câu.
“Thật ra thì cũng là ngoài ý muốn...... tôi nhầm chuyến bay, anh ấy tốt bụng đưa tôi đi một đoạn đường, nào có xảy ra chuyện gì, thật sự không xảy ra chuyện gì!” Bàn tay Nhan Tịch ở dưới bạn nhẹ nhéo lên đùi Úc Tử Duyệt một cái.
“Khụ...... chị kín miệng quá đi!” Úc Tử Duyệt nín đau mà nói khiến mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn. Lục Khải Lâm cũng cười cười, “Anh tôi cũng trưởng thành rồi, nếu hai người có tình cảm, trước tiên có thể.......” Lục Khải Lâm cười nói.
“Hiểu lầm! Tuyệt đối chỉ là hiểu lầm......”
Ăn xong bữa cơm trưa cũng là lúc ba người phụ nữ ồn ào cũng kết thúc.
Mấy văn kiện trên tay tạm thời bị chuyển qua tới một luật sư khác, hoàn cảnh cũng gặp sự cố, chủ nhà cho cô thuê nhà bỗng dưng không cho thuê nữa, đây là mấy chuyện xui xẻo xảy ra với Hạ Tĩnh Sơ, chuyện duy nhất không xui xẻo là, khối u lành tính, nhưng nếu không kịp thời cắt bỏ, có nguy cơ biến thành ác tính.
Nhưng cô cũng biết rõ, hai chuyện này chắc chắn do Tiếu Dĩnh có động tay động chân! Hạ Tĩnh Sơ bất đắc dĩ, ở nhờ phòng trọ của Thôi Nhã Lan, khu chung cư Khố Lí.
“Tiếu Dĩnh, bà càng làm như vậy, càng có lợi với tôi! Cứ tiếp tục đi!” Trong lối đi bộ vắng vẻ, Hạ Tĩnh Sơ thầm nghĩ. Cho dù là một luật sư, tạm thời cô cũng chưa có ý định tố cáo.
“Xuy......” một chiếc màu trắng dừng lại bên cạnh cô, lúc này, từ trên xe bước xuống mấy mấy người cầm gậy gộc trong tay, trên đầu che kín mặt, vung gậy về phía cô đánh đập.
“A...... cứu mạng...... cứu mạng!” Hạ Tĩnh Sơ phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay theo bản năng ôm đầu, ngồi xổm xuống, co ro......
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xe cảnh sát, mấy tên đàn ông kia vội vàng lên chiếc xe màu trắng nghêng ngang rời đi.
Vết thương của Hạ Tĩnh Sơ không nghiêm trọng, được cảnh sát mang đến bệnh viện làm kiểm tra, sau khi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, trở về chỗ trọ của thôi Nhãn Lan. Cảnh sát hỏi cô nghi ngờ ai là thủ phạm, cô cũng không nói ra là Tiếu Dĩnh......
“Chị Tĩnh Sơ! Đây chính là khinh người quá đáng mà! Chị là luật sư mà! Chị có thể kiện bà ta!” Thôi Nhã Lan bưng thuốc bắc tới, đưa cho Hạ Tĩnh Sơ, tức giận nói với cô.
“Kiện bà ta? Chị không có chứng cớ! Nhã Lan, chuyện này, chị chỉ nói cho em... em đừng nói cho ai được không? Nhất là Lăng Bắc Hàn......” Hạ Tĩnh Sơ khổ sở uống xong chén thuốc bắc, nói với Thôi Nhã Lan, hai mắt cầu khẩn!
Hạ Tĩnh Sơ như vậy càng làm Thôi Nhã Lan đau lòng “Chị Tĩnh Sơ! Tại sao không nói sự thật cho anh ấy? Một mình chị khổ sở như vậy? Tại sao chị lại thiện lương như vậy?” Thôi Nhã Lan nghe Hạ Tĩnh Sơ nói xong, giờ phút này, kích động nói.
“Cũng may là khối u lành tính, nếu là ác tính, thì chẳng phải chị bị anh ấy hại chết à?” Thôi Nhã Lan lại bất bình giận dữ nói.
“Nhã Lan, đừng nói.... số phận của chị... chị thật sự mong nó là ác tính... chị sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.... không thể mang thai được nữa... ở bên anh ấy rồi sao?” Hạ Tĩnh Sơ khổ sở nói, không ngừng lắc đầu tuyệt vọng.
“Chị Tĩnh Sơ! Đừng như vậy a! Bây giờ y học hiện đại phát triển! Nhất định sẽ chữa khỏi cho chị!” Thôi Nhã Lan lo lắng an ủi Hạ Tĩnh Sơ.
“Nhã Lan, cám ơn em. Mặc cho số phận thôi.......Chị đi đánh răng......” Hạ Tĩnh Sơ nói xong, cầm khăn lông áo ngủ vào nhà tắm.
Thôi Nhã Lan thở dài liếc nhìn bóng lưng tập tễnh của Hạ Tĩnh Sơ, trên đùi, trên người cô đều có vết thương, bước đi khổ sở như vậy......
Nhìn điện thoại trong tay, Thôi Nhã Lan thật chặt cầm, sau đó, nhỏ giọng đi đến gara.
“Nếu như cú điện thoại này còn không gọi được nữa, chắc không cần phải nói cho Lăng đại ca...” Trong góc chung cư, Thôi Nhã Lan gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, máy bận, cô nhìn màn hình điện thoại di động, quyết định năm phút sau gọi lại lần nữa.
Ở trong lòng, cô nhỏ giọng nói với điện thoại.
“Ông xã.......Khi nào thì anh trở về?” Úc Tử Duyệt nằm trên giường, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nấu cháo điện thoại với Lăng Bắc Hàn. Đây là thời khắc hạnh phúc mỗi ngày của cô.
“Thời tiết ấm lên, cường độ huấn luyện cũng tăng lên, gần đây rất bận, hễ có thời gian, anh sẽ tranh thủ về!” Lăng Bắc Hàn nói với cô trong điện thoại, trong lòng có chút áy náy, cũng mang theo nhớ nhung da diết.
“Ừm......” trong âm thanh có chút mất mát, “Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đưungf mệt mỏi quá, bớt chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra chân một chút.... đây là bác sĩ dặn dò.” Úc Tử Duyệt dặn dò không thôi trong điện thoại.
“Biết rồi, công việc của em càng phải cẩn thận cho anh! Đừng đi phỏng vấn những sự kiện nguy hiểm!” Lăng Bắc Hàn trong điện thoại dặn dò.
“Trong lòng mỗi ký giả, không nên chia phỏng vấn thành nguy hiểm với không nguy hiểm, mà quan trọng là có đáng để phỏng vấn hay không!” Úc Tử Duyệt phản bác.
“Úc Tử Duyệt! Em dám không nghe lời anh, có tin anh không cho em là ký giả nữa hay không?” Lăng Bắc Hàn bá đạo nói.
“Này! Đây là tự do của em! Lính thối, em biết là anh quan tâm em, em sẽ cẩn thận! Anh phải tin tưởng bà xã anh chứ, vì anh em sẽ chăm sóc mình thật tốt!” Úc Tử Duyệt nói về phía ống nghe, vừa tức giận, vừa xúc động nói.
Lăng Bắc Hàn vì những lời của cô, trong lòng thoải mái không ít, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng.
“Anh tin em. Ngủ đi...... mặc dù thời tiết ấm, cũng không cần trang điểm mặc ít quần áo!” anh không quên dặn dò một câu.
“Em cũng không phải là trẻ con! Không cần anh quan tâm!” Úc Tử Duyệt ngọt ngào nói, có anh quan tâm, trong lòng vẫn hết sức hưởng thụ. Hai người lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Điện thoại mới cúp, lại một cuộc gọi tới, Lăng Bắc Hàn thấy người gọi tới là Thôi Nhã Lan thì nhíu mày, lập tức ngồi dậy, hắng giọng rồi mới nhận điện thoại.
“Ừm...... là Lăng đại ca ạ?” điện thoại được kết nối, Thôi Nhã Lan vừa kích động, vừa hết sức khẩn trương......
“Nhã Lan, anh đây!” Lăng Bắc Hàn thấy âm thanh lo lắng của Thôi Nhã Lan, cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, vội vàng trả lời.
“Lăng đại ca...... em... em không biết nên nói thế nào!” Thôi Nhã Lan sốt ruột, hốt hoảng nói.
“Nhã Lan, có chuyện gì, không nên gấp gáp, từ từ nói.” Lăng Bắc Hàn nhíu mày, kiên định bình tĩnh nói.
“Vâng, chị Tĩnh Sơ, tối nay chị ấy bị người ta đánh, mấy ngày trước còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà...” Thôi Nhã Lan nói những chuyện gần đây, chỉ một lát sau, trong lòng dâng lên tức giận, đã bớt khẩn trương một chút.
“Nhã Lan, chuyện này, không liên quan đến anh chứ?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có liên quan! Là mẹ anh sai người đánh chị ấy!” Thôi Nhã Lan mở miệng, lớn tiếng nói, âm thanh của cô rõ ràng truyền vào trong nhà để xe, truyền vào tai Hạ Tĩnh Sơ đang đứng ở cửa.....