Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 672: Đúng là rất cẩn thận



- Tên nhóc này, bắt được cậu rồi. Xem cậu chạy đi đằng nào?

Thái Nghiên thở phì phò, mặt đỏ bừng, tiến lên trước kéo cậu thiếu niên với khuôn mặt gầy gò đó lại.

Cậu thiếu niên cũng thở phì phò, nước mắt chảy ròng ròng:

- Tôi không phải kẻ trộm, tôi không phải kẻ trộm.

- Hừ, cậu còn ngụy biện sao?

Thái Nghiên đắc ý, giật túi tiền bằng da rắn mà cậu thiếu niên kia cướp được ở trên tay, nói:

- Lẽ nào túi tiền này là của cậu sao?

Rất nhiều người xung quanh cũng đều xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như cảm thấy không đáng vì cậu thiếu niên này.

Thái Ngưng kéo tay em mình lại, nói:

- Nghiên Nghiên. Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Em đừng có bạo lực như vậy, từ từ nói chuyện thôi.

- Chị, chị không biết đấy thôi. Em làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, hiểu rất rõ, những kẻ khốn nạn không học hành tử tế như thế này thì phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Như vậy mới có được bài học nhớ đời.

Thái Nghiên ngạo nghễ nhìn vào cậu thiếu niên nói:

- Tên tiểu tử này, khai thật cho tôi biết tên là gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi. Nếu không thì không phải là đưa cậu đi đâu xa xôi đâu, mà tôi sẽ đưa ngay cậu vào sở cảnh sát đấy.

Cậu thiếu niên đó vừa nghe đến việc bị tống vào sở cảnh sát thì liền khóc toáng lên, liên miệng nói “Đừng”.

Dương Thần không nhìn nữa, nói:

- Nghiên Nghiên, em dọa cậu ấy khóc rồi kìa. Đây đâu phải là Trung Hải mà em đòi làm Cục trưởng cục cảnh sát để thẩm phán người ta. Tốt nhất là em trực tiếp giao cậu ta cho bộ phận xử lý bảo an ở đây.

Thái Nghiên khẽ hừ một tiếng:

- Bảo an cũng không nhìn thấy một bóng người, làm sao…

Không đợi Thái Nghiên nói xong, đột nhiên có một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, trang điểm xinh đẹp đi ra từ trong đám đông, xách theo một cái túi xách to, đi giày cao gót, nhìn thấy cậu thiếu niên đang khóc lóc trong tay Thái Nghiên, liền hét lớn:

- Thả con của tôi ra.

Hét lên xong, người phụ nữ này vội vã xông lên phía trước, giật cậu thiếu niên lại từ tay của Thái Nghiên, ôm vào trong lòng, trợn mắt nhìn Thái Nghiên, lớn tiếng quát:

- Cô làm gì mà con trai tôi khóc vậy? Cô bị thần kinh à?

Thái Nghiên đương nhiên bị ngây người ra, chỉ tay vào người phụ nữ kia, lắp bắp:

- Bà…Bà…Bà không phải là người bị trộm túi tiền à?

- Trộm túi tiền?

Người phụ nữ kia giận dữ cười, nói:

- Cô mù à? Túi tiền là do tôi bảo con trai tôi lấy từ trong túi tôi ra. Nó lấy tiền ra để đi mua rùa Pearl. Tôi để nó tự đi mua. Mắt cô mù hay là mắt người khác mù đây?

Đám người ở xung quanh đột nhiên cười lớn lên, sự chuyển biến của màn kịch này đã khiến cho Thái Nghiên biến thành một kẻ bị cười giễu lớn nhất.

Mặc dù Dương Thần rất muốn nhẫn nhịn, nhưng cơ thịt trên mặt hắn bắt đầu nhăn lại. Còn Thái Ngưng ở một bên thì đang sờ sờ trán khó chịu, ngoảnh đầu đi, dường như không dám thừa nhận người đứng trước mặt mình là em gái mình.

Thái Nghiên chau mày, oan ức nhìn túi tiền trên tay, nhếch miệng hỏi:

- Sao có thể chứ… Nếu là như vậy thì tại sao nhìn thấy tôi đuổi, cậu ta lại chạy? Tôi luôn miệng nói là đuổi bắt kẻ trộm, nếu nói cho tôi biết là cậu ta không phải kẻ trộm thì chẳng phải đã xong rồi sao?

Lúc này, cậu thiếu niên được mẹ ôm vào trong lòng cuối cùng cũng dám nói, tức giận phản bác:

- Cô gì ơi, cô hung hăng, lớn tiếng hét, đuổi bắt tôi như vậy, nên tôi tưởng cô muốn đánh tôi, đương nhiên là tôi phải chạy rồi.

- Cô? Tôi không già như vậy chứ?

Thái Nghiên nghe thấy mình bị gọi như thế thì hai mắt liền trợn lên.

“Oa…”. Cậu thiếu niên kia bị dọa cho đến nỗi lại khóc toáng lên.

Người phụ nữ kia tức giận nói:

- Cô lại còn dọa con trai tôi nữa à? Cô có phải là kẻ thần kinh trốn từ một bệnh viện tâm thần nào đó ra không? Cho dù muốn làm anh hùng thì tôi cũng khuyên cô nên có đầu óc một chút.

Vừa rồi cô vội vàng xông vào như vậy, tôi còn chưa nhìn rõ là đã xảy ra chuyện gì, thì quay đầu lại đã không thấy ai nữa rồi. Tôi làm sao có thể gọi cô lại chứ. Tôi đi giày cao gót làm sao có thể đuổi kịp các người được. Thật tức chết đi được. Nếu không phải cô là phụ nữ thì sợ rằng, sau này cô không lấy được ai mất. Tôi phải đưa cô vào sở cảnh sát mới được. Đồ thần kinh kia, cô mau trả túi tiền lại cho tôi.

Người phụ nữ đó tiến lên trước giật lấy túi tiền, thấp giọng chửi bới vài câu, rồi mới dẫn cậu con trai đang khóc không ngừng rời đi.

Những người vây quanh đứng xem đều cười ồ lên. Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy bị xấu mặt, đối với nhiều người mà nói thì cũng là một chuyện vui mắt.

Thái Nghiên nhìn một vòng xung quanh, nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Cười cái gì? Việc này đáng cười lắm sao?

Mọi người có chút sợ hãi người phụ nữ bạo lực này, vì vậy lập tức tản đi.

Dương Thần sờ sờ cột sống, cười gượng nói:

- Cục trưởng Thái. Anh cảm thấy anh bị cao huyết áp, không chừng còn bị em tiễn sang Tây Thiên mất.

Thái Nghiên trừng mắt nhìn Dương Thần một cái, không thèm quan tâm đến hắn nữa mà quay sang, nhào vào lòng chị mình, nói một cách đầy oan ức:

- Chị, tên nhóc đó gọi em là cô. Không ngờ cậu ta gọi em là cô.

Từ trước đến nay Thái Ngưng luôn được coi là bình tĩnh, vậy mà cũng không kìm được nhíu mày một cái, bất đắc dĩ nói:

- Nghiên Nghiên, đây không phải là mấu chốt của vấn đề.

- Đương nhiên là em vẫn còn trẻ mà, bị gọi là “cô” thật là khó nghe, chẳng lẽ em lại già như vậy à? Không được, bắt đầu từ hôm nay em phải tu sửa lại nhan sắc. Chị! Chúng ta đến cửa hàng mỹ phẩm xem đi! Em sẽ mua đủ bộ kem dưỡng da về nhà.

Thái Nghiên thao thao bất tuyệt, chẳng để ý Thái Ngưng có đồng ý hay không, kéo Thái Ngưng đi về phía chợ.

- Này! Vẫn còn chưa ăn cơm mà!

Dương Thần nói với theo.

- Ăn gì mà ăn? Suốt ngày chỉ biết có ăn thôi. Nếu em mà là cô thì anh là chú rồi anh có biết không hả?

Thái Nghiên quay đầu lại lườm Dương Thần một cái, rồi lại tiếp tục kéo Thái Ngưng chạy ra ngoài.

Dương Thần ho sặc sụa, mình trong mắt của Đường Đường chẳng sớm đã là “chú” rồi hay sao? Nhưng với chuyện này thì cũng đành bất lực, xem ra bữa trưa này không ăn được rồi, may mà vẫn chưa thanh toán, chỉ tội cho quán ăn ấy, mất không công làm bữa cơm này rồi.

Vì lúc ra ngoài đi dạo hai chị em đi xem bus, nên bây giờ hai người đi chung xe với Dương Thần. Đường đông, lại liên tục tắc đường nên đi gần một tiếng đồng hồ mới tới được một cửa hàng chuyên bán đồ mỹ phẩm.

Xuống xe, Thái Nghiên kéo kéo chiếc áo phông đang mặc, bĩu môi nói:

- Thật là đen đủi! Đuổi cả ngày cuối cùng lại bị người ta cười cho hại mình đổ mồ hôi vô ích rồi. Mua mặt nạ xong sẽ về nhà tắm rửa luôn. Sao trời tự dưng lại nóng như vậy chứ?

- Cho nên mới nói em đừng có lúc nào cũng hấp tấp vội vàng như vậy, một chút dịu dàng nữ tính cũng không có.

Dương Thần bĩu môi nói.

Thái Nghiên cũng ưỡn ngực nói:

- Làm gì có chuyện ý. Thực ra em cũng rất tinh tế đấy. Không tin anh hỏi chị đi! Quà sinh nhật của bố mẹ năm nào cũng là em mua đấy. Hơn nữa còn toàn chọn những thứ họ thích. Chỉ là với những chuyện có liên quan đến bảo vệ trật tự an ninh xã hội em mới nhạy cảm như vậy. Ai bảo em là cảnh sát cơ chứ. Người như anh làm sao có thể hiểu được chứ.

Dương Thần không còn gì để nói nữa:

- Như vậy cũng có thể lấy làm ví dụ à? Con gái mua quà cho bố mẹ, chẳng lẽ họ lại bảo không thích hay sao?

Không để cho Thái Nghiên kịp phản bác lại, Thái Ngưng nhẹ nhàng chen vào một câu:

- Nghiên Nghiên! Con chim mua cho em đâu?

- …

Thái Nghiên cả người như bị điểm huyệt đông cứng, chân dính chặt trên mặt đất, lâu sau mới kêu lên:

- Á! Em bỏ quên cả con sáo lẫn thức ăn của nó trong chợ rồi!

- Ồ! Đúng là rất cẩn thận!

Dương Thần vội vàng quay người đi, giả bộ như không quen biết người con gái này, một mình đi về phía chợ.

Thái Ngưng thì lặng lẽ cúi đầu, không nói thêm gì.

Phải quay trở lại chợ để lấy lại chim, lại phải đi mất một tiếng đồng hồ, còn chưa chắc đã tìm thấy được. Khả năng là sẽ về không, Thái Nghiên cũng rõ, nên cũng đành phải chấp nhận mất chim thôi..

Còn về lời thề non hẹn biển sẽ dạy chú chim sáo biết nói tiếng người ấy có lẽ cũng chỉ có thể xem là trăng trong nước thôi.

Ba người vào đến trung tâm mua sắm rồi mà môi của Thái Nghiên vẫn cứ trề ra, nhìn như có thể treo được cả giỏ rau.

Dương Thần thấy dáng vẻ cô như vậy cũng thấy thương thương, trêu đùa:

- Nghiên Nghiên! Không phải em muốn anh hôn một cái ngay tại đây nên mới cứ chu môi như vậy chứ?

Thái Nghiên vừa nghe đã lập tức thu môi lại, lo lắng nhìn Dương Thần, tuy cô tính tình ngang bướng nhưng cũng không đến mức có thể đứng hôn nhau ngay tại đây như vậy được.

Thái Nghiên nhiều năm làm cảnh sát, đối với mấy loại mỹ phẩm của con gái này cũng không hiểu biết gì nhiều, Thái Ngưng cũng là người không trang điểm bao giờ, hai chị em cũng chỉ thấy loại nào nổi tiếng thì mua loại ấy.

Đi mấy vòng quanh mấy nhãn hiệu Âu Mỹ L'Oreal, Estee Lauder,…, vẫn thấy không ưng ý lắm, mãi đến khi vào cửa hàng Shiseido, mới nhẫn nại chọn được mấy món.

Nhân viên bán hàng dẫn hai chị em đi giới thiệu các sản phẩm, một mình Dương Thần là đàn ông con trai cũng chỉ biết đi lượn lờ trong cửa hàng.

Trong lúc Dương Thần đang mải suy nghĩ bữa tối nên ăn gì để tự thưởng cho mình, thì thấy bóng dáng của một đôi nam nữ cũng đang đi vào cửa hàng Shiseido.

Người con trai có dáng vẻ khiến người khác chú ý, vì anh ta một bên đeo bịt mắt, dáng người cao lớn, còn người con gái thì dáng vẻ dịu dàng cùng nhau đi vào,nhìn có vẻ như bị người đàn ông kéo vào, dáng vẻ không có gì là tự nguyện cả.

Người đàn ông nhìn thấy Dương Thần cũng có chút kinh ngạc:

- Dương Thần! Sao anh lại ở đây?

Người đang đi đến chính là Lý Độn và Đường Tâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv