Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 652: Cướp chồng của bà ấy



Sân vườn Thái gia so với tưởng tượng của Dương Thần thanh tĩnh hơn rất nhiều, cũng không to lắm, trong nhà có hai ba người giúp việc, cũng không thấy có quân nhân canh gác, dựa vào quân hàm của Thái Vân Thành, quả là khá khiêm tốn.

Thái Nghiên nhìn thấy chị, cũng cực kỳ vui vẻ, túm lấy cánh tay Thái Ngưng, kéo thẳng vào phòng khách, không ngừng nói mấy ngày nay ở Trung Hải thẩm vấn những ai, kết thúc được những vụ án nào, dáng vẻ kể công.

Thái Ngưng mỉm cười nghe em ríu rít, chỉ lãnh đạm đáp lại một hai tiếng, nhưng lại khiến người khác dễ chấp nhận.

Trong phòng khách, Thái Vân Thành mặc áo sơ mi trắng thoải mãi, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, đọc báo quân đội, nhìn thấy Thái Ngưng dẫn Dương Thần và Thái Nghiên đến, từ từ đứng dậy cười nói:

- Thật đúng giờ, cả nhà chuẩn bị ăn cơm, các con đến rồi.

- Cha, con nhớ cha chết đi được!

Thái Nghiên buông chị ra, bổ nhào vào trong lòng Thái Vân Thành, ôm chặt, giống như cô con gái bé bỏng.

Thái Vân Thành bất đắc dĩ, bị con gái ôm chặt như khúc gỗ, cười khổ với Dương Thần, hai người cũng không phải xa lạ, kỳ thật lần này gặp mặt, chỉ là hình thức thôi.

Dương Thần hơi trợn mắt, há mồm, trước giờ chưa từng thấy Thái Nghiên có mặt làm nũng như vậy, nhất thời quên cả chào hỏi nhạc phụ Thái Vân Thành.

Thái Ngưng dường như chú ý tới vẻ mặt của Dương Thần, nhẹ giọng nói:

- Không ngờ, Nghiên Nghiên vẫn như đứa trẻ không chịu lớn.

Dương Thần hơi giật mình, nhìn người phụ nữ bên cạnh, hơi xuất thần.

Thực ra, lúc nãy bắt đầu gặp mặt, nhớ đến việc cô vì mình mà chịu tội thay, lại chuyện phải cùng Vĩnh Dạ kết hôn, trong lòng hắn hơi ngại ngùng.

- Em… không sao chứ.

Dương Thần do dự, chỉ có thể hỏi thăm.

Thái Ngưng ngẩn người, đột nhiên cười thoải mái:

- Ý anh là gì?

- Anh nghe Nghiên Nghiên nói, anh cũng biết em không thích Vĩnh Dạ, kỳ thật em không cần làm đến mức đó, anh có thể gánh vác được, bọn họ không làm gì được anh.

Dương Thần thật lòng nói.

Thái Ngưng lắc đầu:

- Sao lại muốn làm lớn chuyện, chỉ là kết hôn thôi, như vậy tất cả mọi người sẽ bình an vô sự. Cho dù là kết hôn, em sẽ vẫn ở Viêm Hoàng Thiết Lữ tiếp tục làm việc, thích hay không, em không quan tâm.

Dương Thần không biết nói gì, không ngờ Thái Ngưng lại xem nhẹ hết thảy, nhưng trong lòng hắn vẫn không vui, cũng không rõ vì sao lại rối rắm, khó chịu như thế.

- Có thể nói cho anh biết… sao lại phải giúp anh không?

Dương Thần cuối cùng cũng hỏi.

Thái Ngưng cười, không có vấn đề gì, nói:

- Không phải trước đây đã nói sao, anh cứu mạng em, em đương nhiên phải báo đáp, hơn nữa nếu Nghiên Nghiên đã quyết định ở cùng anh, như vậy anh cũng là người nhà, huống chi em chỉ có một đứa em gái, từ nhỏ đến lớn không thể chăm sóc nó, có thể giúp người nó thích, lại là ân nhân cứu mạng của em, em thấy rất đáng, không có việc gì.

Dương Thần thấy trong lòng có chút chua xót, đang nghĩ nên làm thế nào để Thái Ngưng bỏ cái ý tưởng đó đi, hắn cũng không tin một người phụ nữ xinh đẹp đang tuổi thanh xuân sẽ vui vẻ kết hôn cùng một gã cô ta chán ghét, đúng lúc lại nghe thấy trong nhà có tiếng bước chân.

- Mới đến đã ríu rít nói không ngừng, mau tới ăn cơm đi.

Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc tương đối thanh lịch, đôi mắt sáng, dáng vẻ hơi giống chị em Thái gia, vừa nhìn đã biết là mẹ của hai cô, cũng chính là người mẹ mà Thái Nghiên đã nói, Khương San.

Khương San cùng hai người giúp việc trong nhà đem đồ ăn đã chuẩn bị xong bê lên bàn cơm trên phòng khách, lúc này mới cười đi ra ôm lấy Thái Nghiên, đau lòng nói:

- Ngồi máy bay mệt rồi, mau vào ăn cơm đi.

Thái Nghiên lắc đầu:

- Sao lại thế được, mẹ không phải không biết, con gái mẹ đã trải qua huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc chủng… Đúng rồi, đây là người bạn trai mà lúc trước con nói sẽ dẫn về gặp mặt, Dương Thần.

Thái Nghiên cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, vội giới thiệu cho mẹ.

Dương Thần đang định chào hỏi, lại thấy Khương San bỏ qua không chào đón… Trừng mắt nhìn hắn, hỏi:

- Cậu là Dương Thần?

Dương Thần cứng người, xấu hổ cười nói:

- Là… là tôi, sao hình như bác gái có chút hiểu nhầm gì thì phải?

- Hiểu lầm?

Khương San hừ lạnh nói:

- Nếu không phải tại cậu, Ngưng nhi sao lại bị cấm túc ở Yến Kinh? Sao lại phải đi cầu xin khắp nơi? Giờ con gái tôi phải dựa vào người ta, giống như là đem tặng, cậu vui chứ?

- Ai dà, tôi bảo bà rồi, lúc này là lúc nào mà nói vậy, việc qua rồi đừng nói nữa.

Thái Vân Thành dường như cũng không dám ngăn vợ, đành phải khuyên nhủ.

Khương San không chịu, nói:

- Sao lại nói là đã qua? Một gã không biết ở đâu ra đem con gái tôi đi mất, lại không phải cưới hỏi đàng hoàng, lại còn hại đến hạnh phúc cả đời của con gái lớn, tôi có thể không giận sao?

Dương Thần sờ sờ mũi, ra vẻ mình hơi quá đáng, nếu không phải Thái Nghiên vì việc của mình, rời nhà trốn đi tham gia tập huấn, khiến Khương San đứt ruột đứt gan, có lẽ bà cũng không để cho Thái Nghiên ở cùng mình.

Dù sao, con gái nhỏ đời này không quản được, còn có thể dựa vào con gái lớn, không ngờ việc hôn nhân của côn gái lớn lại phải quyết định trong hoàn cảnh như vậy, có thể không làm người làm mẹ như Khương San phát hỏa sao?

Dương Thần cũng không phản đối, cũng may chính mình da mặt dày, ngơ ngẩn trước ánh mắt như giết người của Khương San, tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn ăn, cười ha hả nói:

- Đồ ăn nhiều quá, tôi hơi đói bụng rồi, mọi người cũng mau đến ăn đi, để nguội sẽ không ngon.

Thái Nghiên còn lo Dương Thần sẽ khó chịu, sốt ruột thay hắn, nhưng lại thấy hắn thong dong như không có gì, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng ngồi xuống theo.

Khương San lập tức giống như ngọn lửa bốc lên gặp phải chân không, không có dưỡng khí, không thể cháy nổi, đành hờn dỗi ngồi xuống.

Thái Vân Thành có chút đau đầu, bảo người làm mang đến một chai Mao Đài cao cấp đặc biệt, rót cho Dương Thần một ly, nói:

- Dương Thần, hôm nay gặp mặt, kỳ thực trong lòng chúng ta đều biết, cậu cũng đừng trách bác gái không nể mặt cậu. Tấm lòng cha mẹ, thấy hai đứa con gái đều vì một người, cuộc sống đi lệch khỏi quỹ đạo, ai cũng sẽ không yên tâm.

Dương Thần tự giễu nói:

- Đều do tôi, bị quở trách cũng đáng.

- Hừ, cậu biết là tốt rồi.

Khương San khinh thường nói:

- Thật không biết Nghiên Nghiên coi trọng cậu điểm nào, vì cậu mà suýt mất mạng bên ngoài. Nếu nó không ương bướng vậy, tôi kiên quyết phản đối chuyện hai đứa, cũng không phải chuyện xán lạn gì, về sau nếu khiến con gái tôi phải oan ức, tôi nhất định không buông tha cậu.

Dương Thần nhìn ánh mắt căm tức của Khương San, mặt co giật, vội gật đầu đồng ý.

Cũng may Thái Vân Thành giảng hòa, bữa trưa này mới có thể ăn thuận lợi, Khương San tuy không quen mắt Dương Thần, nhưng cũng không đến mức làm ầm lên, chỉ nhìn hắn vẻ ghét bỏ mấy lần rồi cũng thôi.

Sau bữa trưa, Thái Vân Thành ra hiệu cho Dương Thần cùng ông đi vào phòng nói chuyện, chị em Thái gia cũng lâu không gặp, cùng đi vào hoa viên nói chuyện phiếm.

Đi vào phòng THái Vân Thành, Dương Thần tiện tay kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, duỗi lưng, ngáp một cái, hỏi:

- Sao còn thần bí thế, có lẽ lúc nữa bác gái lại nghĩ tôi cướp hai đứa con gái, lại cướp nốt chồng của bà ấy đó.

Thái Vân Thành cười ha hả, không quan tâm đến câu đùa của Dương Thần, ngồi xuống, nói:

- Cậu đến Yến Kinh mấy ngày nay, nhưng xem ra cái đầm Yến Kinh này cậu quậy lên có chút không ổn.

Dương Thần nghi hoặc hỏi:

- Tôi làm gì khiến ông thấy khó xử sao?

- Chuyện của hội Thanh Long, chắc kết thúc rồi chứ?

Thái Vân Thành hỏi han.

Dương Thần nheo mắt, quả nhiên mình vẫn bị Viêm Hoàng Thiết Lữ theo dõi, cười nói:

- Hay tướng quân Thái nghĩ tôi sẽ giúp hội Thanh Long khuếch trương thực lực?

Thái Vân Thành cũng không phủ nhận nói:

- Tuy tính tình cậu sẽ không làm vậy, nhưng dù sao con gái lão cũng là một người tình của cậu, tiểu tử này, đối với phụ nữ sẽ không rõ ràng như với đàn ông. Tôi cũng xác nhận một chút, Lưu Thanh Sơn là nhân vật kiêu hùng, nghĩ đến cậu cũng biết. Tôi hy vọng cậu không nhúng tay vào chuyện ở Yến Kinh này, chắc cậu cũng rõ, ở đây cậu là nhân vật nhạy cảm, nếu làm chút chuyện gì khác người, khiến cho người khác chú ý, không ai giúp được cậu, về tình riêng mà nói, tôi cũng không hy vọng người đàn ông của con gái mình gặp chuyện không may.

Dương Thần nhún vai:

- Phải cảm ơn ông thẳng thắn thành khẩn. Nhưng tôi nghĩ, có một số việc không tránh khỏi, tôi không trêu chọc ai, nhưng nhiều việc lại tìm đến tôi, tôi chỉ cố gắng hết sức để không liên lụy đến người bên cạnh.

Thái Vân Thành thở dài nói:

- Thật đúng là câu trả lời không làm người ta bớt lo được.

- Việc này đừng nói nữa, nói chuyện về tình hình bây giờ đi.

Dương Thần cười ha hả nói:

- Cái kia… bố vợ à, mẹ vợ rốt cuộc phải làm sao đây, châm chích tôi như vậy suốt cũng không nên, nếu về sau thành người một nhà, cuối cũng cũng phải giữ hòa khí chứ?

Thái Vân Thành mỉm cười:

- Bác gái tính tình như vậy, lúc nào cũng mong con mình được gả cho người tốt, cậu giờ lại khiến Nghiên Nghiên làm người tình, người làm mẹ như bà ấy không cự tuyệt được, đương nhiên khó có thể ôn hòa với cậu, kỳ thật thái độ của bà ấy với Vĩnh Dạ tốt hơn, dù sao Vĩnh Dạ cũng là con cháu Lý gia, cha mẹ nó là Lý Tân và Quách Á Lệ đều xuất thân danh giá, lại làm quan lớn. Cho nên, tuy rằng Ngưng nhi bị ép qua đó, bà ấy vẫn khá vừa lòng với hôn sự này.

- Ông muốn nói gì?

Dương Thần nhíu mày nói.

Thái Vân Thành cười nói:

- Kỳ thực đạo lý này rất đơn giản, bà ấy không nể mặt cậu, bởi trong mắt bà ấy cậu chỉ là tên vô lại. Tôi vì quan hệ về thân phận cũng sẽ không nói cho bà ấy xuất thân thật của cậu. Nếu cậu muốn bà ấy không nhằm vào cậu nữa, biện pháp tốt nhất là tiếp nhận vị trí trưởng tôn của Dương gia, như vậy… bác gái sẽ thích cậu hơn, hơn hẳn Vĩnh Dạ kia…

Dù làm tình nhân, làm tình nhân của người thừa kế Dương gia tương lại, cũng rất tốt.

Dương Thần quyết đoán khoát tay:

- Thôi đi, đề nghị này chẳng có ý nghĩa gì hết, tôi cũng không ngại, cứ để vậy cũng không sao.

Thái Vân Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ông còn vô cùng hy vọng Dương Thần trở lại Dương gia, dù sao như vậy, Dương Thần trở thành phần tử trung kiên ở Hoa Hạ, nói vậy, Hồng Mông cũng sẽ tín nhiệm Dương Thần hơn, Dương Thần và những người bên cạnh sẽ được an toàn và bảo đảm sung túc, đáng tiếc, người thanh niên quật cường này lại vượt qua dự đoán của ông.

Thái Vân Thành đành thay đổi đề tài, nói:

- Việc hạ độc ở Đường gia, cậu biết chứ?

Dương Thần buồn bực ngẩng đầu:

- Ông là thủ lĩnh tình báo, sao còn hỏi tôi?

Thái Vân Thành cười khổ nói:

- Tuy rằng tôi có mạng lưới tình báo, nhưng vòng tròn bốn đại gia tộc, không phải ai cũng điều tra được. Nếu chúng tôi biết hung thủ hạ độc Đường Triết Sâm và Đường Uyển ở Đường gia, tất nhiên đã sớm tìm ra, sao lại để hắn tự do tiếp tục như vậy. Phải biết rằng Đường gia nếu rối loạn, không ít sản nghiệp trọng yếu của Hoa Hạ sẽ bị tổn hại.

- Vậy các ông cũng phải có đối tượng nghi vấn?

Dương Thần hiểu ý cười.

Thái Vân Thành một tay gõ gõ mặt bàn:

- Không có chứng cớ cũng chỉ có thể hoài nghi.

- Vậy cũng giống tôi, tôi cũng đang chờ chứng cớ, hoặc là nói… tôi đang cần một cơ hội tốt.

Dương Thần nói.

Đang lúc Thái Vân Thành muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên có tiếng người làm thông báo…

- Tướng quân Thái, thiếu gia Vĩnh Dạ của Lý gia đến, nói là muốn đưa đại tiểu thư đi chụp ảnh cưới, đã đợi ở đại sảnh…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv