Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 582: “Gái già”



Nghe thấy vậy, không chỉ Đường Uyển mà cả Dương Thần trong lòng bỗng run rẩy. Cái âm thanh này, cái cách gọi này không phải Đường Đường thì là ai chứ?

Tự nhiên Đường Đường lại đi vào đây làm Đường Uyển vô cùng sợ hãi, vội vàng vùng ra khỏi lòng Dương Thần, chỉnh sửa lại quần áo đang xộc xệch cho chỉnh tề nhưng vẻ mặt đo đỏ trong cơn say tình thì sao có thể tiêu tan ngay được?

- Đều tại anh hấp ta hấp tấp khiến tôi xấu hổ chết đi được.

Đường Uyển khi làm mẹ của Đường Đường luôn giữ trong mình vẻ uy nghiêm với con thế nhưng đến hôm nay lại há miệng mắc quai.

Dương Thần vẻ mặt cười lấy lệ. Hắn không ngại bị Đường Đường nhìn thấy. Cái da mặt dày của hắn rất nhiều lúc có thể giúp hắn giảm bớt những chuyện phiền lòng.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt thôi thì Đường Uyển mặc chiếc áo màu vàng, chiếc quần đùi có hoa văn màu trắng từ chỗ đường rẽ chạy ra.

Tóc đuôi sam kẹp hình ba cô gái vẫn đầy sức sống như vậy, khi nhìn thấy Dương Thần và Đường Uyển đứng cùng nhau, Đường Đường vẻ mặt láu cá tươi cười, hai tay vắt ở phía sau, nhảy chân sáo ra phía trước, tiến sát vào khuôn mặt đỏ ửng đã hơi tan ra của mẹ, hỏi nhỏ:

- Mẹ, có phải là con đã quấy rầy chuyện vui của hai người không?

Đường Uyển hắng giọng, trừng mắt nhìn con:

- Không biết trên dưới gì cả, con hỏi bậy bạ gì vậy. Không phải là đã bảo con ở nhà ôn bài rồi sao? Sao lại chạy tới đây làm gì? Mẹ nhớ là đã bảo con không được được động vào xe trong gara rồi mà.

- Con không lái xe.

Đường Đường thanh minh nói:

- Là anh Viên Dã đưa con đến mà.

- Viên Dã?

Đường Uyển sững người ra một lúc rồi cau mày lại:

- Cậu ta nghe lời con ư?

Trong lúc đang nói chuyện, Viên Dã cũng từ bên ngoài theo Đường Đường đi vào. Thấy Dương Thần đúng là đang ở đây, Viên Dã lộ vẻ mặt vui vẻ tươi cười. Gần đây hắn mới biết tin từ cha mẹ rằng Dương Thần, không ngờ lại là người con thất lạc hơn hai mươi năm nay của cô chú.

Cái tin này tuy khiến Viên Dã chấn động nhưng đa phần là vui mừng vì đã nhiều lần vì đã nhiều lần y gặp một Dương Thần nhanh nhẹn, dũng mãnh rồi. Y vốn coi hắn như một người anh trai, đến bây giờ quả nhiên đúng là có quan hệ huyết thống, là anh em họ hàng. Nếu không phải là vì bố mẹ y bảo y không được quấy rầy Dương Thần thì y chỉ mong được làm hàng xóm sát vách với Dương Thần thôi.

Không cần đợi Viên Dã lên chào hỏi, Đường Uyển liền quát lớn:

- Viên Dã, cô đã nói với cháu bao lần rồi, không được làm phiền Đường Đường, để nó ở nhà ôn bài. Cháu dẫn nó đến đây làm gì chứ?

Hai chân Viên Dã lấp tức mềm nhũn ra, cười cười ngụy biện:

- Cô Đường à, là Đường Đường nói muốn đi thăm ông nội. Cháu nghĩ là bệnh tình của ông Đường có lẽ đã khá lên rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về Yến Kinh. Trước khi ông về, những người bề dưới như chúng cháu có lẽ cũng nên tới thăm chứ ạ?

- Đúng vậy đấy mẹ. Nếu không phải là do lúc đầu ông nội ngăn cản bọn xấu, bảo vệ hai mẹ con mình thì con liệu có còn có thể lớn lên được không? Lúc ông bị bệnh thì lại không cho chúng con tới. Bây giờ ông khỏe rồi cũng không cho phép con thường xuyên tới thăm. Nếu ông không biết nội tình có khi còn cho rằng Đường Đường không hiếu thuận cũng nên.

Đường Đường kéo tay Đường Uyển, nũng nịu nói.

Đường Uyển hắng giọng:

- Con đúng là lắm giọng quá đấy. Cứ coi như con nhân dịp ghé qua đây đã là hiếu thuận rồi. Lần này mẹ bỏ qua. Lần sau mà còn không nghe lời, cẩn thận kẻo mẹ sẽ khóa con trong phòng đấy nhé.

Đường Đường phụng phịu gật đầu còn Viên Dã ở bên cạnh thì mặt trắng bệch ra. Vị nhạc mẫu tương lai này xem ra cũng ghê gớm lắm, bản thân mình phải cẩn thận hơn mới được.

Dương Thần thì lại tỏ ra rất vui mừng khi thấy Đường Đường trước mặt Đường Uyển ngoan ngoãn như vậy. Trước đây tiểu nha đầu này vốn rất nghịch ngợm, bây giờ có vẻ như đã khôn lớn nhiều rồi.

Không biết có phải là vì hắn và Đường Uyển có quan hệ ở mức độ khác. Trước đây hắn coi Đường Đường như một người em gái. Đến giờ hắn lại trở thành bề trên của cô.

Dương Thần ngáp một cái rồi uể oải nói:

- Các ngươi đi thăm Đường lão gia đi. Còn ta không làm phiền gia đình các ngươi nữa, ta còn có việc khác phải đi nữa.

Thấy Dương Thần vội vã rời đi, Đường Uyển tuy có chút không thoải mái nhưng đó cũng không phải là lúc giữ lại, đành phải gật đầu.

Viên Dã bỗng nhiên lại tới chỗ Dương Thần, cười nói:

- Anh họ Dương Thần, em có chút việc muốn nói với anh.

Dương Thần nghe thấy tiếng “anh họ”, cảm thấy hơi khó chịu. Hắn biết, mối quan hệ giữa hắn và họ Dương chắc chắn bị rất nhiều người biết đến. Hắn và người em họ là công tử nhà họ Viên, nghĩ đến cũng biết là từ lâu rồi, cũng chỉ đành tùy cậu ta, nói:

- Chuyện gì vậy?

- Chuyện này… chúng ta ra ngoài nói nhé.

Viên Dã cười hì.

Dương Thần sửng sốt, chuyện gì mà lại phải tránh mẹ con Đường Uyển chứ? Điều này khiến Dương Thần tò mò hơn, gật đầu đi cùng Viên Dã ra hoa viên.

Việc này khiên Đường Đường bĩu môi bất mãn. Cô thấy Viên Dã gọi Dương Thần là “anh họ” cũng chẳng có gì là lạ. Chuyện này Viên Dã cũng chẳng có lý do gì giấu cô, chẳng qua là tính tình của Đường Đường rất phóng khoáng. Cho dù Dương Thần có phải là anh họ ruột hay không thì vẫn là chú của cô nên cô nói kháy:

- Anh Viên Dã nói gì với chú mà phải tránh em và mẹ vậy. Chúng ta đều là người một nhà cả, có gì mà phải giấu giếm chứ.

Đường Uyển thấy Viên Dã gọi Dương Thần là “anh họ” thì trong đôi mắt đẹp ấy bỗng hiện lên chút bất lực. Thực ra cô đã sớm biết từ chỗ của Dương Tiệp Dư, chuyện Dương Thần là cháu đích tôn của dòng họ Dương, hơn nữa chuyện này ở trong đại gia tộc ở Yến Kinh đã sớm không có gì là bí mật nữa.

Sở dĩ cô không nhắc tới hay hỏi nhiều chuyện này trước mặt Dương Thần chì là vì cô hiểu rõ rằng Dương Thần cũng không thích gì cái thân phận này huống hồ là Dương Phá Quân và Dương Liệt không hài lòng với Dương Thần, còn chuyện Quách Tuyết Hoa và chồng sống riêng, cô cũng có nghe qua.

Chuyện Dương Thần và nhà họ Dương đã đủ đau đầu lắm rồi, cô cũng sẽ không khiến Dương Thần thêm phiền não nữa.

Nghĩ tới những chuyện quá khứ vẫn còn hiển hiện trước mặt Dương Thần, hiểu rõ những chuyện cũ của nhà họ Dương tại Yến Kinh, cũng phải nói đến cô cũng rất có cảm tình với nhà họ Dương thì Đường Uyển thấy mọi thứ trên đời đều như đã được an bài.

Lúc này, thấy mặt con gái không vui, Đường Uyển lắc đầu cười, nói:

- Có những điều nên để đàn ông nói với nhau, con gái như con chớ làm khó Viên Dã. Không muốn cho con nghe, có lẽ sẽ tốt cho con. Sau này con cùng Viên Dã kết hôn rồi, sống cùng nhau thì việc này sẽ rất hiếm hoi đấy.

Đường Đường đỏ mặt, ngượng ngùng nhăn nhó nói:

- Mẹ, mẹ thật là… kết hôn gì chứ ạ, con còn chưa lên đại học mà.

- Hừ, gái lớn gả chồng. Tiểu nữ ma đầu như con ấy, rồi sớm sẽ xa mẹ thôi. Gả con cho nhà họ Viên cũng giúp mẹ tích chút tâm, tốt nhất là để dì Dương thay ta dạy dỗ cho con.

Đường Uyển đùa con gái, nói.

Đường Đường thở phì phò nói:

- Con biết rồi, mẹ, con cảm thấy con ở bên cạnh mẹ sẽ rất cản trở mẹ, có phải mẹ cũng muốn gạt con sang một bên để hưởng thụ giây phút ngọt ngào với chú hay không?

Trong lòng Đường Uyển run lên, ngăn mạch nói của Đường Đường nói:

- Nói vớ vẩn. Chú Dương Thần có vợ rồi.

- Con biết, là chị Lâm đấy thôi. Lần trước, lúc con và anh Viên Dã đi chúc tết nhà chị Lâm, mọi người cũng cùng nhau hát rồi. Chị Lâm tuy xinh nhưng mẹ của con cũng không phải lo lắng gì. Người háo sắc như chú chắc chắn sẽ quỳ gối dưới chân mẹ thôi.

Đường Đường cổ vũ mẹ, đôi mắt lóe sáng.

Trong lòng Đường Uyển đầy băn khoăn, nghe Đường Đường gọi Dương Thần là “chú”, trong lòng cô thấy rất vui bởi vì như vậy có nghĩa là đã đặt cô và Dương Thần lên ngang hàng với nhau dù biết điều này chỉ là tự mình lừa dối người khác. Bởi vì nói thật lòng, Dương Thần và Viên Dã là bằng vai phải lứa, nói như vậy có nghĩa là cô đã hạ mình thấp hơn một bậc.

Nói cho cùng thì một khi Dương Thần xác nhận là cháu đích tôn của Dương gia, vậy mà còn ở cùng cô, thì cho dù là…

Đúng lúc này, Đường Đường bỗng duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy eo của Đường Uyển. Vì thấp hơn mẹ một cái đầu nên Đường Đường nép chặt đầu mình vào ngực mẹ.

Đường Uyển ngạc nhiên, rồi sau đó nở một nụ cười dịu dàng, nói:

- Cái con nha đầu này, lại còn nũng nịu nữa. Lớn như thế này rồi còn muốn bú sữa mẹ sao, chẳng biết xấu hổ gì cả.

Đường Đường cũng thỏ thẻ nói:

- Mẹ… Sau này con sẽ không gọi mẹ là chị nữa …

- Hả?

Đường Uyển hoài nghi, không rõ Đường Đườngđang nói cái gì.

- Con biết mẹ đã sinh ra con từ khi còn rất trẻ, vì phải một mình nuôi con mà đã thật vất vả, con cũng biết. Nếu không phải là vì con mẹ sẽ không từ Yến Kinh đi tới Trung Hải. Mười mấy năm đằng đẵng ở nơi đây một mình thì thật cô đơn, thật ảm đạm.

- Vậy mà trước đây con lại không ngoan, gây cho mẹ bao nhiêu phiền toái, còn khiến mẹ buồn nữa. Hơi một tí lại bỏ nhà ra đi làm mẹ phải lo lắng, gây ra chuyện mẹ lại phải đi thu dọn hậu quả. Con lại còn gọi mẹ là chị gái, đùa cợt mà không gọi mẹ là mẹ.

Nghe con gái thủ thỉ những lời như vậy, mắt Đường Uyển ngân ngấn nước, nhẹ nhàng mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng con gái:

- Con bé ngốc, sinh ra con, đương nhiên là phải có trách nhiệm với con rồi, điều này có gì đáng nói chứ. Chỉ cần con hiểu, đừng gây thêm phiền toái cho mẹ là tốt rồi.

- Mẹ, mẹ thích chú và muốn kết đôi cùng chú đúng chứ ạ.

Đường Đường ngẩng đầu, khuôn mặt nói một cách nghiêm túc.

Đường Uyển ngơ ngác, thật không ngờ những lời nói ấy lại đột ngột tới như vậy.

- Con biết mẹ thích chú. Con cũng biết chú là một người đàn ông tốt. Nếu như không phải là con đã sớm có anh Viên Dã trong lòng mình thì có lẽ lúc đầu con cũng sẽ bỏ hết tất cả mọi thứ để đem lòng yêu chú.

- Chú kết hôn rồi thì sao chứ? Chúng ta dù sao cùng là người của một gia tộc lớn. Đàn ông năm thê bảy thiếp đâu có thiếu? Như chú tuy háo sắc nhưng chú vẫn thật lòng đối xử tốt với người phụ nữ của chú. Hơn nữa, cũng đâu phải chú chỉ có mỗi chị Lâm đâu.

- Mẹ… Nếu như mẹ từ chối vì bận tâm tới những lời của con thì Đường Đường đã lớn rồi, sau này cũng sẽ không gọi mẹ là chị gái như lúc nhỏ nữa, con chỉ gọi mẹ là mẹ thôi. Con cũng nói rồi, vài năm nữa là con đã đi lấy chồng rồi.

- Nếu khi con đi lấy chồng, mẹ vẫn cô đơn một mình thì làm sao con có thể xa mẹ chứ. Coi như là mẹ nghĩ cho hạnh phúc của con gái thì mẹ hãy mạnh dạn mà đi tìm kiếm tình yêu mẹ nhé.

Những lời nói trong trẻo mà sâu lắng khiến cho hai mắt Đường Uyển rơm rớm nước mắt. Nhìn cái khuôn mặt trẻ trung này cũng giống như cô khi còn trẻ, Đường Uyển cuối cùng đã hiểu, tại sao làm mẹ lại hạnh phúc như vậy.

Không có chuyện gì đáng vui mừng như là khi nhìn thấy con gái mình đã trưởng thành.

- Chỉ có mỗi con là như vậy, gán ghép mẹ mình với một người đàn ông không tốt. Còn nữa, tại sao con lại không gọi mẹ là chị gái nữa, lẽ nào con thấy mẹ của con già vậy sao?

Đường Uyển ngân ngấn nước mắt, vừa cười vừa nói.

Khóe mắt Đường Đường cũng hơi đỏ lên:

- Con như vậy không phải là sợ mẹ không chăm sóc cho con, càng không phải là vì bản thân mà cướp đi hạnh phúc của mẹ… Còn nữa, mẹ cũng không còn ít tuổi nữa, để một người kém mẹ gần hai mươi tuổi gọi là chị gái, mẹ cũng không thấy ngại ạ?

- Con bé xấu tính, con đúng là đáng đánh đòn.

Đường Uyển không ngăn nổi dòng nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Nhưng vẫn là một khuôn mặt vui vẻ, một bàn tay vỗ nhẹ vào bả vai của Đường Đường, vỗ vỗ mấy cái.

Khuôn mặt Đường Đường đón nhận, ôm chặt vào eo mẹ, cái đầu nhỏ rúc vào tà áo, ngập ngừng nói:

- Mẹ đánh đi, gái già Đường Uyển không biết xấu hổ, để con gái mình gọi là chị gái… không biết xấu hổ… không biết xấu hổ.

Hai mẹ con cứ đứng như vậy, một người phát vào mông, một người lầm bẩm, vừa khóc vừa cười, trêu đùa nhau trong hoa viên…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv