Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 479: Oan uổng cho người thành thật



Buổi sáng hôm sau Dương Thần cũng không đến công ty làm việc, dù sao cũng đã hứa là sẽ đến đón Jane. Bản thân phải tỏ ra chút thành ý, đi sớm một chút chờ.

Đi vào sân bay quốc tế đứng trên lầu, Dương Thần một mình ngồi xuống buồn ngủ nhìn mọi người xung quanh, ngồi ở góc ghế trên, qua nửa giờ. Cuối cùng trong đám người đông phát hiện một dáng người xinh đẹp.

Jane mặc chiếc áo lót màu café, quần đen bó sát người, đeo kính râm to, mái tóc màu hổ phách rực rỡ như tơ lụa lóa mắt.

Mặc dù che lại những hơn nửa khuôn mặt, nhưng cũng không thể ngăn nổi những ánh mắt bị hút bởi cường lực trên người cô. Nhưng cũng chẳng có ai dám đến gần, coi như đây là một pho tượng làm người say mê, cũng không dám khinh thường nữ thần.

Jane không mang nhiều hành lý, chỉ có thắt lung đeo túi da Pula nho nhỏ ở bên, nhìn như túi nhỏ bình thường, cũng là người lành nghề trong mắt, chỉ có người đạt tới trình độ nhất định, mới định được đó là đồ xa xỉ.

Dường như sớm hẹn ngầm, Jane vừa trên đường, liền bay thẳng đến chỗ Dương Thần, không hề báo trước.

Dương Thần cười đứng dậy:

- Tuy rằng sớm biết em thông minh, nhưng làm thế nào lại đoán được chỗ anh ngồi.

- Rất đơn giản, phân tích thói quen của mỗi người trong cuộc sống, có thể biết cách anh chọn vị trí.

Jane có chút đắc ý miêu tả sơ lược nói.

Dương Thân lại không biết là nữ nhân này khẳng định thật sự là phân tích thói quen cuộc sống của mình, có chút không dám nói tiếp về vấn đề này, ngược lại nói:

- Không đi với người khác?

- Có chứ, chỉ có điều sớm đến rồi.

Jane cười nói.

Dương Thần sửng sốt, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ cười nói:

- Hóa ra em đi Nhật Bản là tìm cô ấy.

Nói xong, Dương Thần xoay người đi chỗ khác. Từ phía sau đó không xa, một người mặc đồ chế phục, dung mạo thần kỳ quyến rũ mê người. Cô gái dáng người đầy đặn cao gầy đi tới.

- Chủ nhân, tiểu thư Jane, xe đã chuẩn bị xong.

Cô gái cong lưng, tư thế tao nhã giống như phong cách của quản gia Châu Âu.

Người phụ nữ này rõ ràng là quy thuận Dương Thần Bát Nhã, Dương Thần lại để cô ở Nhật Bản để làm việc chính. Tuy rằng hội Bát Kỳ trên danh nghĩa phụ thuộc vào mình, nhưng vứt bỏ cho xưng vương xưng bá hội Bát Kỳ, với một nhóm thương nghiệp không giống ai như vậy, Dương Thần không có tính toán gì để ý tới.

Tuy nhiên, Dương Thần không định lợi dụng những tài nguyên đó, cũng không có nghĩa là Jane không muốn dùng.

Ở Châu Á mà nói, không có lực lượng nào có thể sánh được với hội Bát Kỳ, cho nên, trước khi Jane đến Trung Hải, tới Nhật Bản tìm Bát Nhã, khiến Bát Nhã làm hành trình đến Hoa Hạ làm “hộ vệ”, rất thích hợp.

Lần này làm việc có tính nguy hiểm, mặc dù có Dương Thần, Jane cũng không ngờ hết có những nguy hiểm gì, nhưng cả hành trình không thể kêu Dương Thần bảo vệ mình hết được, tìm Bát Nhã tiện cho xử lý đám người hắc ám như vậy, có vẻ thích hợp.

Bát Nhã đương nhiên sẽ không cự tuyệt như vậy có thể kéo gần quan hệ với Dương Thần. Cô rất rõ rằng, tuy rằng mình rất muốn lấy lòng Dương Thần, nhưng trong mắt Dương Thần cô và hội Bát Kỳ thật sự bé nhỏ không đáng kể gì. So với việc Jane, Sojon, Macedonia, Edward tám người mà nói, cô chỉ như cái vòng tròn có thể có, có thể không.

Cho nên, Jane muốn cô đến Hoa Hạ tùy tùng, Bát Nhã liền lập tức đồng ý, cùng với tinh thần tình nguyện. Xác thực nói, sau khi người đứng đầu Tokugawa bị giết, thói quen phục tùng Bát Nhã, cần một người tâm phúc ngày không có việc để làm, mới là ngày mà Bát Nhã sợ hãi.

- Xe? Không cần xe nữa, đừng có quá nhiệt thành như vậy. Chỉ là muốn đến thăm ông nội bạn tôi ốm thôi, mọi người đến ngồi chung xe tôi là được rồi.

Dương Thần nói.

Bát Nhã vẻ mặt không bất ngờ, lập tức gật đầu đồng ý.

Jane đành không biết làm sao, cô cũng không tính toán Bát Nhã phục vụ cô thoải mái như thế nào, gần như làm vệ sĩ.

Dương Thần cùng với hai người phụ nữ đi vào bãi đỗ xe, thên xe M3 của mình xong, đi thẳng đến trại an dưỡng Thường Xuân.

Sáng sớm đã báo trước cho Đường Uyển, nên Đường Uyển đã đến trại an dưỡng chờ Jane.

Ngồi trong xe, Jane ríu rít kể về sự tình hôn lễ trước. Nói rằng Solon và Macedonia kết thành thân gia, vì bàn luận chuyện sau này của hai đứa nhỏ mà ở tiệc rượu đã đánh đập tàn nhẫn làm Jane cười đến run rẩy cả người.

Dương Thần buồn rầu sờ trán:

- Hai lão già này, khi không có tôi cuộc sống bên kia, xem ra đánh nhau không ít.

- Đánh nhau cũng là chơi đùa, hơn nữa hai người bọn họ thực lực không khác nhau là mấy. Người vừa già, kỳ thật là phô trương thanh thế mà thôi.

Jane bĩu môi nói:

- Chẳng kích thích chút nào cả.

- Nói sao thì cũng là xuất thuân từ đặc công Israel, Đức, bị em nhắc đến như vậy, đều thành khoa chân múa tay.

Dương Thần cười nói.

- Trong mắt anh, ngoại trừ bậc thần nhân, còn lại đều là khoa chân múa mép sao?

Jane trêu ghẹo nói.

Dương Thần mỉm cười, cũng không đáp lời. Trong đầu nhớ tới, đêm đó trong lúc tổ chức Lăng Hư Tử“Hồng Mông”, miêu tả sơ lược, không nhìn không gian thủ đoạn này, có chút hoang mang và chờ đợi…

Tuy rằng bản thân từ trước đến nay chưa từng cảm thấy, thần có lực vô song. Dù sao giữa mười hai chủ thần, còn có ít nhiều phần cao thấp khác nhau. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật bậc thần, bản thân vẫn vô cùng hy vọng, ngày nào đó có thể đạt tới cảnh giới như thế này.

Tuy nhiên Dương Thần cũng biết. Đó không phải nói bản thân khổ tu linh tinh, có thể đụng chạm đến điều gì đó.

Sức mạnh đến với hắn như vậy, là dựa vào cơ duyên và ngộ đạo. Ngộ, chính là giác ngộ, chính là giác ngộ rồi. Nếu không ngộ dù có liều mạng tu luyện cũng là vô dụng.

Xem chính mình, có hay không cơ duyên, có thể lĩnh ngộ ra một loại cảnh giới.

Jane phát hiện ra Dương Thần tự hỏi, cũng không ai nói thêm điều gì. Nữ nhân thông minh biết khi nào nên nói, khi nào nên hỏi. Hiểu được, còn khi nào thì nên câm miệng.

Bát Nhã ngồi ghế phía sau. Vẫn không dám lên tiếng, chẳng qua, trong đầu Bát Nhã nghi hoặc. Cô thấy, thân phận Dương Thần như vậy lại nguyện ý lái xe BMW, còn nói chuyện thân mật, gần gũi và đơn giản như vậy. Thật sự là việc không thể tưởng tượng được.

Chẳng lẽ, thần thật sự cũng chỉ là người?

Gần một giờ sau, cuối cùng xe đi tới trại an dưỡng Thường Xuân, Đường Uyển dường như sớm đã cho người ra chờ. Ba người vừa mới xuống xe, Đường Uyển liền mang theo mấy người ra đón.

Đường Uyển dường như cũng ăn mặc công phu, bên trên mặc áo trấn thủ màu xanh cộc tay, bên trong là áo Violet màu tơ. Bên dưới diện chiếc váy xám ngắn, quần tất hoa tơ bao vây lấy khúc chân đẫy đà. Một cách phối hợp vô cùng quyến rũ, khuôn mặt thành thục, đủ cho bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng.

Jane vừa thấy liền lả lướt đi đến bên Đường Uyển, một tay bóp bóp cánh tay Dương Thần. Dùng tiếng Hebrew mà chỉ có Dương Thần mới hiểu được:

- Đấy không phải bạn anh, rõ ràng là của riêng của anh. Khiến nữ nhân như em muốn cắn một miếng thịt tươi.

Dương Thần cười miễn cưỡng, mình tham lam như vậy sao? Phải dùng tiếng Hebrew đáp:

- Em muốn cắn thì có thể hành động đi được rồi, Anh chưa cắn bao giờ.

- Hai người đang nói gì vậy, luyên thuyên.

Đường Uyển chạy tới trước mặt, nhíu mi, lập tức cười hào phóng giơ tay tới Jane:

- Hoan nghênh cô, tiểu thư Jane. Tôi là Đường Uyển, bạn của Dương Thần trước đây tôi đã nghe danh tiếng rất nhiều về tài nghiên cứu khoa học thật tài hoa, thật vui vì cô đã đến đây chữa bệnh cho ông nội tôi.

Jane cười rạng rỡ, nắm tay Đường Uyển, dùng tiếng Hoa Hạ nói:

- Không cần dùng tiếng Anh. Tôi cũng rất hân hạnh được làm quen cô. Cô rất đẹp, đẹp tựa như mẹ tôi vậy, tuyệt đối không phải vấn đề tuổi tác, tôi chỉ là khen chân thành thôi.

Đường Uyển nghe lời Jane nói có chút giật mình, nhưng thấy Jane không có ý lấy cô ra nói giỡn. Nghĩ đến mình và mẫu thân không sai biệt lắm, bất đắc dĩ đáp:

- Tôi cũng có con gái, nhưng không xinh đẹp bằng tiểu thư Jane.

Jane hơi kinh ngạc, giương miệng, mới nói:

- Thật sự là khó có thể tưởng tượng.

Nói xong, liếc Dương Thần oán trách, ý tứ rất rõ----hóa ra lần này đổi khẩu vị thành bà mẹ một con…

Dương Thần khổ nói không nổi, cũng là không muốn giải thích gì.

Về phần Bát Nhã, tuy rằng nhan sắc Đường Uyển làm cho cô trợ lý này kinh ngạc vì diện mạo xuất chúng. Nhưng chỉ cho rằng Jane mang theo trợ thủ, liền cười dài gật đầu. Nhưng cô vội vã để Jane đến xem bệnh cho ông cụ Đường Triết Sâm.

Mấy người theo Đường Uyển đi vào bên trongg trại an dưỡng Thường Xuân, trong viện ông Đường Triết Sâm, hai người y tá đang bón cơm cho Đường lão gia. Còn Đường lão gia ngồi ở ghế Thái sư, hình như ông ăn cơm không suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy âm thanh tư chiếc đài cũ phát bài hát cổ xưa “hư hư ha ha” ngâm xướng, vẻ mặt si ngốc.

Đường Uyển nhìn thấy bộ dáng ông nội như vậy, lập tức hốc mắt đỏ một chút, nhưng nước mắt chưa chảy ra, miễn cưỡng cười với Jane nói:

- Ông nội chúng tôi bệnh đã mấy tháng, khi bình thường khi phá phách. Cảm xúc ngẫu nhiên, dễ kích động. Khả năng có thể gây tổn thương cho người xung quanh. Jane tiểu thư thân phận tôn quý, nếu cảm thấy có chỗ khó, xin không cần miễn cưỡng, bằng không… Đường gia chúng tôi thật là quá mắc nợ.

Jane cười, ra hiệu cô hiểu được. Lập tức đi đến phía trước, tới trước mặt ông cụ Đường Triết Sâm.

- Lão gia gia, ngài đang nghe bài hát gì vậy? Cho cháu nghe một chút với.

Jane cúi thân xuống, dịu dàng hỏi.

Đầu tiên ông cụ không phản ứng lại gì, vẫn ngâm nga hư hư. Bỗng nhiên nhấc mạnh đầu, lớn tiếng hô:

- Trời ơi, yêu quái cứu tôi với! Tôi không muốn bị yêu quái ăn thịt.

Nói xong, nhảy ngược lên ghế rồi hốt hoảng trốn vào mặt sau ghế, cuộn mình lại, không dám thăm dò.

Đột nhiên thay đổi, khiến mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên. Jane cũng không nghĩ tới hiện tượng như vậy, nhăn đôi mi đen, đúng dậy tự hỏi cái gì.

Hai người y tá lập tức tới che chở cho ông cụ. Nhung dường như ông cụ sợ không được, gắt gao ôm lấy ghế nhựa.

Jane lắc lắc đầu, thở dài, đi ra ngoài sân, nói với Đường Uyển:

- Bệnh tình lão nhân có chút nghiêm trọng, tôi cần quan sát tỉ mỉ và hỏi một vài chi tiết. Nếu có gì quan trọng, cần phải xét nghiệm vài thứ, xin hỏi ở đây có phòng thí nghiệm không?

Đường Uyển vội vàng nói:

- Có, ở trại an dưỡng này, thiết bị đều đầy đủ. Nếu cần gì, tôi hoàn toàn có thể nói người đi mua.

- Vậy tôi bây giờ bắt đầu làm việc, bệnh tình như vậy, càng để lâu càng phiền toái. Xin cho người đưa tôi đến phòng thí nghiệm.

Jane vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Đường Uyển tất nhiên vui vẻ, nhưng cô lo lắng ông cụ, chỉ phái một người đưa Jane và Bát Nhã đến phòng thí nghiệm.

Dương Thần cáo biệt Jane, không định ở lại, hắn biết thói quen của Jane, chỉ cần làm việc là đừng hi vọng bất cứ kẻ nào có thể quấy nhễu cô.

Chờ Jane đi rồi, vẻ mặt Đường Uyển vài phần thê lương, hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, vài phần nghiền ngẫm nói với Dương Thần:

- Đúng là anh, đến nhà khoa học thiên tài, cũng để anh ngủ cùng rồi.

Dương Thần không hiểu nữ nhân này muốn nói gì, vừa nghe thấy như vậy, thiếu chút nữa ngã nhoài xuống đất, sờ soạng mặt, vẻ mặt cầu xin:

- Các em có thể đổi đề tài khác được không? Em nói anh ngủ với cô ấy, cô ấy nói anh ngủ với em. Nhưng anh thì chưa ngủ với ai. Các em đừng suy nghĩ như vậy, thật là oan uổng cho người thành thật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv