Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 303: Gặp mặt



Ra khỏi phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần có vẻ tinh thần sảng

khoái, mặc dù không biết hai người phụ nữ này sẽ tụ tập cùng nhau nói những cái gì, nhưng tốt xấu gì cũng coi như hóa giải cảnh xấu hổ lần này, cũng không để quan hệ giữa ba người trở nên xấu đi.

Mặc dù Dương Thần lúc trước có vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực trống ngực không ngừng đập, đều là người có suy nghĩ hoạt bát, muốn qua mắt là điều đừng bao giờ nghĩ tới, bản thân nghĩ như thế nào liền nói như vậy, nói chung không làm hỏng việc lớn.

Thẳng đường đi đến cửa thang máy của tòa nhà, Dương Thần ấn nút xuống lầu, rất nhanh, liền có một thang máy xuống.

Mở cửa ra, trong thang máy đã có hai người đứng.

Dương Thần ngẩng lên nhìn, bước chân dừng lại một chút, đúng là Lâm

Nhược Khê cả người màu xanh lam trang phục có vẻ từng trải, cùng trợ lý của cô Ngô Nguyệt.

Cũng không biết Lâm Nhược Khê muốn ra ngoài làm việc hay là xuống mỗi tầng lầu để tuần tra, vừa vặn lại ở trong thang máy này.

Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện ở tầng lầu của ban Quan hệ xã

hội, Lâm Nhược Khê rõ ràng hơi nhíu mày lại, mặt nhăn lại, mặc dù đồng ý cho Dương Thần có vị trí trong ban Quan hệ xã hội, nhưng kì thực lại đem toàn bộ công việc chuyển qua cho công ty giải trí mới. Dương Thần trong lúc này xuất hiện ở ban Quan hệ xã hội, ngoài vào trong đây làm vài việc không liên quan đến công việc ra, căn bản không có lý do khác.

- Muốn vào thì mau vào đi.

Nhìn thấy Dương Thần ngây người ở cửa thang máy, trợ lý Ngô Nguyệt thúc giục nói.

Dương Thần cũng không chấp nhặt giống cô, im lặng đi vào thang máy,

đứng song song một chỗ với Lâm Nhược Khê.

Trong thang máy im lặng không tiếng động, Dương Thần cảm thấy cứ đứng không nói gì như vậy, là cố ý nhằm vào hiềm khích, vì thế thuận miệng hỏi:

- Chủ tịch Lâm đi tuần tra công việc à?

Ngô Nguyệt nhíu mày nói:

- Chủ tịch làm việc gì còn đến lượt anh quản?

Dương Thần cười lạnh.

- Cô chẳng qua chỉ là trợ lý, tôi là Giám đốc của công ty, đâu đến lượt cô quản tôi?

Phật cũng có lúc nóng giận, Ngô Nguyệt này nhìn mình khó chịu thì thôi đi, mình thuận miệng hỏi câu cũng muốn hạ thấp mình, vậy thì quá đáng quá rồi.

Ngô Nguyệt quả nhiên như người câm, mặt ửng đỏ, không nói lên lời.

- Không phải, đi tiếp đãi Phó chủ tịch mới đến.

Lâm Nhược Khê thản nhiên trả lời.

Phó chủ tịch mới? Dương Thần hơi buồn bực, từ sau khi Lâm Khôn mất, toàn bộ cổ phần chuyển giao cho Lâm Nhược Khê, Ngọc Lôi gần như là công ty xuyên quốc gia của một mình Lâm Nhược Khê, cho nên chức vị bố trí trong công ty căn bản cũng chỉ cần một mình Lâm Nhược Khê nói là được, hội nghị thảo luận cổ đông chỉ là hình thức. Kì thực có Phó chủ tịch hay không, phải xem Lâm Nhược Khê vui vẻ hay không.

Bởi vì người phụ nữ này vẫn duy trì tinh thần công tác điên cuồng, ban Quan hệ xã hội của Ngọc Lôi lại cực kì xuất sắc, Phó chủ tịch có vẻ rất thừa thãi.

Lần trước Lâm Nhược Khê dưỡng bệnh nửa tháng, Mạc Thiện Ny đảm nhiệm vài chức trách, Lâm Nhược Khê mới nhân tiện đưa Mạc Thiện Ny làm Phó chủ tịch, nhưng trong ngày thường cũng chỉ là chức danh không mà thôi, phần lớn công việc vẫn là một mình Lâm Nhược Khê hoàn thành.

Lần này đột nhiên nói muốn lập một Phó chủ tịch, Dương Thần đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, hay là Lâm Nhược Khê hồi tâm chuyển ý, muốn cho mình tự do một chút.

- Là vì sản phẩm của vật liệu mới đưa vào hoạt động, cần phải hợp tác cùng Mộ Vân. Chúng ta và bên Hongkong lần lượt cử đi chuyên gia thay nhau vào công ty của đối phương, dễ dàng cho việc liên lạc trực tiếp và quản lý.

Lâm Nhược Khê đơn giản giải thích.

Bởi vì kiểu vật liểu mới phát triển thành công, lại mới bước sang giai đoạn tiêu thụ trên thị trường, thị trường định mức của Ngọc Lôi sẽ tăng mạnh, như vậy lượng công việc cũng sẽ tăng, trong khi đó mang ý nghĩa hợp tác tin cậy lẫn nhau, Ngọc Lôi cùng Mộ Vân trao đổi một người quản lý giỏi cho nhau, đến đảm nhiệm chức vụ cao của công ty đối phương, phụ trách quản lý thị trường vật liệu mới.

Dương Thần nghe xong, cũng không hỏi thêm gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, công việc hiện tại của mình, có phải cũng nên sau nửa năm ly hôn, nhân tiện từ chức, chỉ là đến lúc đó, bây giờ những hợp đồng này do mình giật dây, chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng, đây chính là vấn đề, Dương Thần cảm thấy nên bớt chút thời gian nói chuyện một mình với Lâm Nhược Khê.

Đến tầng một, sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Nhược Khê mang theo Ngô Nguyệt không nói một tiếng trước khi rời khỏi đi ra bãi đỗ xe, Dương Thần cũng liền một mình quay về đối diện với công ty giải trí.

Trở lại tầng giải trí của Ngọc Lôi, Dương Thần đến thẳng phòng làm việc của Vương Khiết, Vương Khiết đang cấp tốc gõ văn kiện gì đó, nhìn thấy Dương Thần đi vào, lập tức đứng dậy cười nói:

- Giám đốc, nói chuyện thế nào, đạo diễn Hoàng kia có thể tin không?

Dương Thần lôi thẻ SD trong túi quần ra, đặt ở trước mặt Vương Khiết, mặt không chút biểu cảm nói:

- Đây là kết quả đàm phán, cô có thể xem kỹ, hãy xem văn kiện video.

Vương Khiết vẻ mặt mê muội, không rõ là chuyện gì, nhét thẻ SD vào trong máy tính notebook, mở video trong văn kiện.

Một lát sau, Vương Khiết hốt hoảng đóng video lại.

Vương Khiết vẻ mặt đỏ bừng không dám nhìn Dương Thần.

- Giám đốc…Đây là, tại sao…

- Ô, không phải cô nói người họ Hoàng đáng tin hay không sao, vừa rồi trong video, trước mặt người phụ nữ kia là đạo diễn họ Hoàng, phía sau là người sản xuất kia, người phụ nữ ở giữa nằm sấp trên ghế sopha, là vợ của đạo diễn. bọn họ muốn biểu diễn màn kịch này cho tôi xem, để tôi cho bọn họ làm nhiếp ảnh và chỉ đạo động tác, cũng may không để tôi phối âm, tôi đều không biết làm thế nào phối âm cho người phụ nữ kia.

Dương Thần vẻ mặt buồn rầu nói.

Vương Khiết toát mồ hôi lạnh, tràn đầy xấu hổ nói:

- Giám đốc, lần sau tôi nhất định xem xét người cẩn thận mới đàm phán, tôi…Tôi không ngờ tên Hoàng Hải kia là đạo diễn như vậy.

Dương Thần thoải mái cười nói:

- Vương Khiết, trước khi cô đến đây, cũng không tiếp xúc với người trong giới giải trí sao.

- Đúng vậy, tôi làm một chút công việc quan hệ xã hội, nhưng không tiếp xúc nhiều với giới nghệ thuật.

Vương Khiết nói.

- Vậy thì đúng rồi, về sau nhìn kỹ một chút, không phải nói vì tôi, tôi là đàn ông, chung quy sẽ không thể thiệt, cô chú ý vấn đề an toàn của mình chút, nhớ mang vài người tin cậy đi cùng, tránh bị nguy hiểm.

Dương Thần khuyên.

Vương Khiết vốn tưởng rằng sẽ bị quở trách, cũng không nghĩ Dương Thần có ý này, đồng thời trong lòng cảm kích, thầm chấp nhận.

- Giám đốc, cảm ơn.

Dương Thần cười rút ra thẻ SD trong notebook của Vương Khiết.

- Cái này cô không muốn cất giấu kỹ chứ?

- Đương nhiên không cần.

Vương Khiết vội khua tay, những thứ ở trong đó cũng quá khó coi.

Dương Thần tiện tay, vò nát cái thẻ SD, vất vào trong sọt rác, lại nói với Vương Khiết:

- Không phải vì chuyện hôn nay cảm thấy có gánh nặng, đặc biệt là ở trước mặt tôi, tôi sẽ không cho rằng tại sao cô không làm tròn bổn phận. Trên thế giới này khó hiểu nhất chính là lòng người. Về sau đi làm, phải thoải mái một chút, bằng không, cô đi làm còn khó chịu hơn đi viếng mộ.

Vương khiết bật cười.

- Đâu có Giám đốc nào nói khoa trương như vậy.

Dương Thần biết người trợ thủ của mình dã không sao, cũng liền không đùa cô nữa, để Vương Khiết tiếp tục làm việc, chính mình sau khi ra khỏi phòng làm việc, theo cầu thang bộ, đến gian chế tác âm nhạc giải trí của Ngọc Lôi ở tầng 1.

Bởi vì tiền vốn lúc đầu rất hùng hậu, cho nên giải trí Ngọc Lôi có phòng thu âm và các loại phòng chế tác âm nhạc của mình, thiết bị mọi thứ đầy đủ, và những ca sĩ nghệ sĩ mà công ty ký hợp đồng đều có thể ở trong đây tiến hành luyện tập giọng hát và sáng tác âm nhạc.

Dương Thần có chút lo lắng Tuệ Lâm ngày đầu đến công ty, dù sao cô gái hàng năm ở trong núi không thể nào từng trải được, thoáng chốc đối mặt với nhiều người lạ như vậy, còn vây quanh cô, đoán chừng sẽ rất căng thẳng.

Mới đến phòng ghi âm, Dương Thần liền nhìn thấy, Triệu Đằng cùng một

đám nhân viên, nhạc sĩ đều đứng một chỗ, vài chuyên gia ghi âm và ca sĩ đeo tai nghe, đang chăm chú lắng nghe cái gì đó.

Trong phòng ghi âm, Tuệ Lâm cũng đang đeo tai nghe, cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng, thuần khiết nhưng trên khuôn mặt, có vài giọt mồ hôi, đang nhắm mắt, chìm đắm trong thứ tình cảm nào đó, đang hát cái gì đó.

Triệu Đằng thấy Dương Thần đi vào phòng ghi âm, lập tức vỗ vỗ đám đồng nghiệp đang chăm chú nghe nhạc ở bên, giới thiệu:

- Vị này chính là Giám đốc, mấy người không thường xuyên đến, mau chào hỏi đi.

Dương Thần cười nhạt bắt tay cùng mấy người, Triệu Đằng ở một bên giới thiệu bối cảnh lai lịch của mấy người này, cơ bản đều là nhà sản xuất và nhạc sĩ, biết người đàn ông trước mặt là cấp trên cấp cao nhất của công ty này, có chút kinh ngạc, nhưng không dám khinh thường, bất luận là dựa vào người khác hay thực lực mà lên chức, tuổi tác cũng không thể nói lên cái gì.

- Thấy mọi người nghe rất mê mẩn, dường như cô em họ này của tôi hát cũng không tồi?

Dương Thần hỏi.

Một nhạc sĩ vội vàng gật đầu.

- Em họ của Giám đốc thật sao? Thật là có người anh giỏi ắt có cô em giỏi, giọng hát của Tuệ Lâm tiểu thư, trong những ca sĩ mà tôi đã từng gặp, ít nhất có thể xếp thứ ba. Mấu chốt ở chỗ, trong giọng hát của cô ấy có sự linh hoạt kỳ ảo mà các cô cái hiện nay rất ít có, điều này tuyệt đối liên quan đến khí chất của cô ấy.

- Không sai, giọng hát rất xuất sắc, chỉ cần qua tạo hình một chút, lấy một chút giọng giả, cao âm chau chuốt một chút, có thể thích ứng rất nhiều dòng nhạc.

Một nhạc sĩ khác nói.

Dương Thần hơi kinh ngạc, nhìn Tuệ Lâm ở phía phòng thu âm vẫn còn đang hát, nhận tai nghe, đeo lên tai.

Trong tai nghe truyền đến một giọng ca rất trữ tình, bởi vì Dương Thần đối với âm nhạc, phim ảnh trong nước Hoa Hạ không phải hiểu biết lắm, cho nên cũng nghe không ra là ai hát, nhưng giọng nói của Tuệ Lâm vốn dĩ nhẹ nhàng khoan khoái phát ra, đích thực khiến tâm trạng người ta khoan khoái dễ chịu.

Dương Thần bỏ tai nghe xuống, nói với mọi người:

- Tôi thấy cô ấy rất mệt, toát mồ hôi rồi, mấy người nên để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi, cứ tiếp tục hát như vậy, không tốt cho cổ họng đâu.

- Haha, Giám đốc, không phải chúng tôi muốn để Tuệ Lâm tiểu thư dừng lại, mà là Lâm tiểu thư hát rất nhập tâm, chúng tôi không nỡ làm gián đoạn cô ấy.

Mấy nhà sản xuất nói đùa.

Đúng lúc đó, ngoài cửa có một nhân viên trẻ đi vào, lớn giọng nói:

- Giám đốc có ở đây không?

Dương Thần quay đầu lại.

- Có việc gì thế?

Nhân viên nữ trẻ đó kính cẩn nói:

- Giám đốc, trong phòng chờ của công ty có người đang đợi anh, nói là quen biết anh, muốn anh và Tuệ Lâm tiểu thư cùng đi gặp mặt.

Sắc mặt Dương Thần hơi có chút thay đổi, bảo người nhân viên đó về trước, sau đó tự mình đi vào phòng ghi âm, đến bên cạnh Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm nhìn thấy Dương Thần đột nhiên đi vào, lập tức không hát nữa, khuôn mặt ửng đỏ, cảm thấy ngại ngùng khi hát trước mặt Dương Thần, hỏi:

- Dương đại ca, tại sao anh lại vào đây?

- Có người muốn gặp anh, cũng muốn gặp em.

Dương Thần cười nói.

Tuệ Lâm chớp mắt, người biết cô không nhiều.

- Ai thế? Là chị à?

Dương Thần nhún nhún vai.

- Nếu anh đoán không sai, thì không phải bà nội em thì cũng là ông nội em.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv