Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 293: Không phải vì đôi giày



Sau khi vừa nói chuyện với Sắc Vi, vừa giải quyết nốt một số việc đơn giản trong phòng làm việc, Dương Thần nhìn đồng hồ trong máy vi tính, vẫn chưa đến giờ ăn trưa, đứng lên nói:

- Đi thôi, ra ngoài đi dạo, hôm nay không ở văn phòng nữa, đưa cô bé Sắc Vi của anh đi chơi một ngày.

Sắc Vi hơi bất ngờ:

- Cần một ngày sao?

- Sao thế, chơi với ông xã em một ngày không vui sao?

Dương Thần cười hỏi.

- Không phải là ý đó, chỉ là có chút bất ngờ, anh có cả một ngày ở cùng em.

Sắc Vi vui vẻ.

Trong lòng Dương Thần hơi băn khoăn, nếu không thì sao lại nói yêu mình như dẫn cầm thú về nhà chứ, những hồng nhan bên cạnh mình, mình đều mắc nợ nhiều quá rồi.

Sau khi đưa Sắc Vi rời công ty, lên xe của Dương Thần, mấy vệ sĩ của hội Hồng Kinh đi theo Sắc Vi đều về trước, dù sao đi cùng Dương Thần căn bản không cần đề phòng kẻ thù và đối thủ.

- Đi đâu?

Sau khi cài dây an toàn Sắc Vi hứng thú hỏi.

Dương Thần nghĩ một lát:

- Mùa đông, ở bên ngoài lạnh như thế này, trong thành cũng không thú vị, chi bằng anh đưa em đi trung tâm mua sắm, dù biết là em không thiếu quần áo, nhưng anh nghĩ phụ nữ các em sẽ không từ chối chuyện này đâu.

Quả nhiên mắt Sắc Vi long lanh, hiển nhiên, cho dù là chị cả của một băng đảng cũng không có cách nào từ chối sự hấp dẫn của trung tâm mua sắm.

Vì là thứ hai, lại là buổi sáng nên những người đi mua sắm cũng không nhiều, Dương Thần đưa Sắc Vi tới tòa nhà Cành cọ vàng nổi tiếng ở Trung Hải, ở đây đa số là những nhãn hàng quốc tế cao cấp, người bình thường không thể đến đây mua quần áo, thật thích hợp cho hai người hẹn nhau đi loanh quanh.

Dù hai người quen nhau gần một năm, lại sớm đã có mối quan hệ thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên Sắc Vi đi mua sắm cùng người đàn ông của mình, điều này rõ ràng khiến cô ấy vô cùng hưng phấn, nét mặt tỏa sáng khoác tay Dương Thần, chờ thang máy xuống tầng một tòa nhà, những trang phục thời thượng xung quanh rõ ràng chỉ là thứ yếu, Sắc Vi đang hưởng thụ khoảng thời gian hai người ở bên nhau này.

Các cửa hàng đúng là vẫn rất vắng vẻ, gần như không có khách, chỉ có nhân viên bán hàng cung kính đứng đợi khách mỉm cười với hai người đi qua.

Dương Thần nhìn thấy Sắc Vi như trở lại thời thiếu nữ, không kìm nổi liền cười:

- Nếu để đàn em của em nhìn thấy bộ dạng này không chừng sau này muốn họ cung kính em cũng khó.

- Có liên quan gì, dù sao không bao lâu nữa em cũng rời vị trí hội trưởng, làm bà chủ công ty giải trí đứng đắn, sự tôn trọng của những người đó để cho Dung Dung thì tốt hơn.

Sắc Vi nói với vẻ hồn nhiên.

Dương Thần hỏi:

- Sao lại định giao vị trí ấy cho Dung Dung nhanh thế?

Dương Thần không ngờ, trước đây đúng lúc Trần Dung đến Trung Hải, sẽ có một ngày được Sắc Vi nâng đỡ vào ghế hội trưởng hội Hồng Kinh, dù biết Trần Dung tiến bộ rất nhanh, thông minh sẵn có, nhưng Sắc Vi có ý tưởng giã từ sự nghiệp khi đang ở thời kỳ đỉnh cao thì đúng là có chút bất ngờ.

- Trên thực tế, em luôn nghĩ, đem việc kinh doanh của hội Hồng Kinh tiến hành điều chỉnh tài chính, sau khi trở thành công ty chính quy nếu lại đưa nó thành tập đoàn trên thị trường thì vị trí hội trưởng hội Hồng Kinh không phù hợp để làm người chèo lái tập đoàn rồi.

Sắc Vi nói.

Dương Thần giật mình, giơ tay ra trước mặt Sắc Vi xua xua:

- Hóa ra là muốn làm Chủ tịch công ty, nhưng anh nghĩ, cho dù Dung Dung có bản lĩnh quản lý hội Hồng Kinh, những người dưới đợi em đi rồi, sao có thể nghe theo ý Dung Dung mà làm việc.

Sắc Vi bĩu môi nói:

- Chính là vì sau này có một ngày có thể thật sự rời khỏi cái vòng đó… ít nhất, giống như bây giờ có thể quang minh chính đại đi bên anh, đứng trước mặt người đời, em cũng sẽ thản nhiên đối mặt với tất cả những ánh mắt xung quanh.

- Anh đã nói rồi, anh không để ý đến hoàn cảnh xã hội đen của em.

Dương Thần chau mày nói:

- Em không cần lúc nào cũng ăn năn hối hận, điều này sẽ làm anh tức giận.

- Em biết anh không để ý, nhưng em để ý…

Sắc Vi than thở:

- Được rồi, dù sao em vẫn luôn làm như thế này, cũng chưa có gì xấu đối với tương lai của em và Hồng Kinh, ông xã, anh đường quan tâm nữa.

Dương Thần hết cách, cũng không nói thêm vấn đề này nữa, đưa Sắc Vi vào cửa hàng đồ nữ của Prada, bắt đầu thong thả dạo quanh.

Sản phẩm của Prada bắt đầu sản xuất từ năm 1913, từ lúc được đưa ra thị trường đã được xã hội thượng lưu châu Âu, đặc biệt là Italia đón nhận, bao gồm những món đồ yêu thích của hoàng thất quý tộc, những sản phầm truyền thống hoàn mỹ kéo dài cho đến tận ngày hôm nay, kết hợp những nguyên tố phát triển đầu tiên, đầy sức sống mãnh liệt.

Đương nhiên rồi, những tuyệt phẩm của Prada đều có giá tương đối khủng, bởi rất nhiều sản phẩm Prada nhiều năm sau vẫn tiếp tục tăng giá, rất có giá trị lưu giữ.

Dù hiện giờ trên người Dương Thần không có một đồng nào, nhưng dù sao cũng tích cóp được hơn một triệu, đưa Sắc Vi đến cửa hàng như thế này, cũng không sợ đến lúc đó để Sắc Vi trả tiền mà mất mặt.

Sắc Vi cũng không phải là không có tiền, nhìn thấy bảng giá khởi điểm với năm con số của những sản phẩm tuyệt đẹp trong cửa hàng đó cũng không có nhiều cảm xúc lắm.

Lúc Sắc Vi đi tới quầy giầy thu đông dành cho nữ của Fiocchetto Prada, ánh mắt bỗng bị thu hút bởi một đôi giày cao gót kết nơ con bướm trên mũi màu đỏ thẫm.

Nhân viên cửa hàng vẫn luôn cung kính lặng lẽ đi bên cạnh rất thông minh đã đứng ngay lại, mỉm cười giới thiệu:

- Tiểu thư, đôi giày Fiocchetto này vô cùng phù hợp với tư chất thanh lịch cao quý của cô, đây là mẫu giày được giới thiệu năm nay dùng vân da cá sấu và thêu hoa thủ công, nếu như phối hợp với tất da chân màu đen, và váy dài quá gối như trào lưu những năm năm mươi của thế kỷ hai mươi, là sự phối hợp cực kỳ thời thượng, mẫu giày này cả Trung Quốc chỉ có không quá hai mươi đôi, là mẫu sản xuất có giới hạn số lượng trên thế giới, chúng tôi chỉ phân phối tới đây có một đôi, nếu tiểu thư thích thì đừng bỏ qua.

- Bao nhiêu tiền?

Sắc Vi thản nhiên hỏi, đôi giày này không đề giá, có lẽ giá sẽ thay đổi theo thị trường.

Nhân viên bán hàng chạy lại máy tính kiểm tra, mỉm cười nói:

- Tiểu thư, giá mới nhất trên thị trường là một trăm mười nghìn nhân dân tệ.

Nghe tới con số “một trăm mười nghìn”, người không thiếu tiền như Sắc Vi cũng phải quay người lại, chau mày nói:

- Cô không nhìn nhầm đấy chứ, một trăm mười nghìn, Fiocchetto Prada không phải chỉ khoảng mười nghìn là có thể mua được rồi sao?

Cô nhân viên vẫn rất khiêm tốn cười nói:

- Tôi không nhìn sai đâu tiểu thư, vài ngày trước đôi giày này đã tạo sự khác biệt trong yến tiệc mừng sinh nhật công nương Anh quốc, nó bỗng được ưa chuộng vì thế nên hiện nay đang bán rất chạy trong giới thượng lưu.

Sắc Vi do dự, cho dù cô thật sự rất thích đôi giày cao gót màu đỏ thẫm này và bản thân đi nó cũng rất tương xứng với phong cách, lại có tiền để mua nó nhưng vì một đôi giày mà tiêu một trăm mười nghìn thì có vẻ hơi khoa trương.

- Thích không?

Dương Thần cười hỏi.

Sắc Vi phồng miệng:

- Uhm, màu sắc và hoa văn nhìn thật sự rất đẹp nhưng một trăm mười nghìn thì đắt quá, đôi giày đắt nhất của em cũng chưa quá hai mươi nghìn.

- Vậy anh mua cho em.

Dương Thần nói.

Sắc Vi sửng sốt, lập tức lắc đầu:

- Thôi ông xã, không đáng để tiêu nhiều như thế, vì một đôi giày thì không cần thiết.

- Anh lại không phải vì đôi giày, anh là vì em.

Dương Thần cười, tiện tay lấy thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên cửa hàng:

- Tôi lấy đôi này.

Nghe thấy lý do của Dương Thần, trong lòng Sắc Vi rất vui, không kìm nổi đã kiễng chân hôn lên má Dương Thần.

Dương Thần thấy vẻ mặt Sắc Vi vô cùng thỏa mãn, nhẹ nhàng nói:

- Anh rất ít khi đi cùng em, hiếm khi ở cùng như hôm nay, em ngoan ngoãn nhận món quà này của anh là làm anh vui hơn chút rồi.

Cô nhân viên bán hàng không ngờ một người đàn ông trông có vẻ bình thường, vừa lấy ra không cần nói đến câu thứ hai đã mua đôi giày đắt nhất trong cửa hàng, sau khi vô cùng ngưỡng mộ mà nói một câu:

- Tiểu thư, cô thật hạnh phúc.

Lập tức đi quẹt thẻ giúp Dương Thần lấy giày.

Chờ thanh toán xong, Dương Thần cầm đôi giày có trang trí nơ con bướm màu đỏ thẫm trong lòng không khỏi cười khổ, tiền của phụ nữ quả nhiên dễ kiếm, đôi giày này nhìn chẳng có chỗ nào đặc biệt, vậy mà bỗng dưng tiêu một trăm mười nghìn, nếu không phải là mình chẳng coi tiền ra gì, người đàn ông bình thường sao mua được chứ, chả trách các anh em lại sợ đi mua sắm với phụ nữ đến thế, đau chân, xót ví tiền.

Không đợi Sắc Vi chơi không biết chán, Dương Thần liền cầm đôi giày nói với cô:

- Lại đây, ngồi lên ghế đi.

Nói xong Dương Thần kéo Sắc Vi đến ngồi lên ghế sô pha dành cho khách ngồi nghỉ.

Sắc Vi buồn bực nhìn Dương Thần:

- Ông xã, anh làm gì thế?

Dương Thần ngồi xổm xuống, nắm bắp chân Sắc Vi, ngẩng đầu cười nói:

- Mua đôi giày đắt như thế này em không đi luôn cho anh xem, anh thấy không bằng lòng.

Sắc Vi hai má lúm ửng đỏ, cuối cùng cũng hiểu, Dương Thần là muốn tháo giầy cho cô để đi đôi giầy mới.

Dương Thần tháo một bên giày, nắm chặt cổ chân, véo vài cái, thịt mềm mềm, rất là thoải mái:

- Bảo bối Sắc Vi à, sau này em mát xa cho anh đừng dùng tay nữa, chân của em đáng yêu lắm.

Dù ở trên giường một thời gian dài, nhưng đôi chân mẫn cảm của Sắc Vi cũng chưa từng được Dương Thần nắm trong tay như thế, trước mặt mấy nhân viên trong cửa hàng lại bị tháo bốt như thế này, vừa bị nắn, vừa bị véo, Sắc Vi trong lòng vừa vui vừa xấu hổ, ngổn ngang khó nói thành lời.

- Ông xã, đừng như thế nữa, mọi người đang nhìn kìa…

Sắc Vi bặm môi, sốt ruột nói.

Dương Thần cười xấu xa:

- Sợ cái gì, họ đâu biết chúng ta.

Nói xong, Dương Thần cầm đôi giày mùa đông vừa mua, nhẹ nhàng và chậm rãi xỏ vào chân Sắc Vi, rất vừa chân.

Cùng với đôi chân bao tất đen kia, đôi giày kết nơ màu đỏ thẫm rõ ràng trông linh động và uyển chuyển.

- Đúng là đáng cái giá một trăm mười nghìn, xem ra đôi giày này đang đợi sự xuất hiện của em.

Dương Thần đã từng nhìn thấy những món đồ xa xỉ, lại có khả năng thẩm mỹ nhất định, không cầm được mà tán thưởng.

Nhìn người đàn ông trước mắt cẩn thận xỏ giày cho mình, Sắc Vi thấy tim mình như tan chảy, trước đây dù có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy hình ảnh lãng mạn như thế này vậy mà giờ nó lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

Dương Thần cầm chiếc còn lại, định xỏ nốt cho Sắc Vi.

Nhưng đúng lúc Dương Thần đang tháo chiếc còn lại khỏi chân, đường rẽ phía trước cửa hàng có mấy người phụ nữ mặc đồ công sở đi tới.

Trong đó một người phụ nữ trẻ mặc bộ đồ đen đơn giản, tóc cột cao, khí chất thanh lịch thoát tục đi phía trước, những người còn lại có vẻ như là nhân viên đi cùng, đang giải thích cho người phụ nữ đó chuyện gì đấy.

Khoảnh khắc Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ đó, cơ thể bỗng cứng đờ, động tác tay đang làm cũng đều dừng lại.

Sắc Vi nghi ngờ ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng mấy người phụ nữ đang đi tới kia, lúc nhìn thấy người phụ nữ tuyệt sắc đi đầu kia cô cũng phải há hốc miệng.

Người phụ nữ đó, Sắc Vi dù gặp lần đầu tiên, nhưng qua tài liệu điều tra tìm hiểu cô đã ghi nhớ dung mạo, chính là Lâm Nhược Khê.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv