- Rất... rất đáng yêu?
Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, Dương Thần cười gật đầu:
- Đúng vậy, rất tròn, rất đẹp.
Jane lập tức hai mắt sáng lên, tràn đầy cảm giác hạnh phúc mà giới thiệu lai lịch, bối cảnh, quan niệm của người thiết kế, nguyên lí vật lí, cơgiới, giáo học... của chùm sáng
Dương Thần nghe mà sừng sốt, đến cuối cùng Jane không có ý dừng lại liền vội vàng ngắt lời hỏi:
- Cái đó... Jane, em cứ nói với anh cái này dùng làm gì là được, là vũ khí giết người
sao?
- Giết người?
Jane bật cười, lời nói không chết người là không dừng lại, nói:
- Cái này quả thực có thể dùng để giết người nhưng thiết kế của em dùngđể chống đờ thiên thạch và các hành tình nhỏ cho phi thuyền ngoài khônggian trong tương lai!
- Em nói cái gì?
Cằm của Dương Thần sắp rụng xuống đất rồi, sao lại liên quan đến phi thuyền không gian rồi?
Jane cười nói:
- Có một điểm bạn em Hoắc Kim nói rất đúng đó là có quá nhiều tinh cầutrong vũ trụ, nếu nói từ góc độ thống kê học thì tỷ lệ sản sinh các cácsinh vật khác ngoài con người lớn
hơn nhiều xác suất mà thống kê họcđưa ra, cho dù là con người bây giờ vẫn chưa phát hiện ra người ngoàihành tình thì người ngoài hành tinh cũng có thể gần như được nhận địnhlà đang tồn tại.
- Cho nên nếu như các sinh vật ngoài hành tìnhphát hiện ra loài người chúng ta trước thì có nghĩa là dạng sinh vậtngay cả sao Hỏa cũng không thể lên được như loài người chúng ta rất yếuớt, là đồ bỏ đi trước mặt người ngoài hành tinh.
- Em cảm thấy làmột người làm về khoa học, nếu có thể làm chút gì cho các sinh mệnh trên trái đất thì có thể mục tiêu cao cấp nhất là bay vào không gian, bảo vệ nòi giống nhân loại.
- Tương lai nhân loại chắc chắn phải bay đến các hành tinh, bay trong vũ trụ, không thể so trên địa cầu, sẽ gặp cácnguy cơ như các loại tiểu hành tinh, mưa đá bất cứ lúc nào,
đến lúc đó, một khi không thể tránh được thì phải dùng đến vũ khí để tiêu diệt các chướng ngại vật lớn.
- Nhân loại không thể mang một đống đạn hạt nhân đi vào vũ trụ nên emmuốn thiết kế loại vũ khí chùm ánh sáng gồm các hạt cơ sở, chính là vũkhí dùng trong phim điện ảnh viễn tưởng hiện nay, chi là em đã tạo ravật thật mà thôi.
- Đươngnhiên, đây chỉ là mô hình thô, các phụ kiện được dùng vào phi thuyền bay vào vũ trụ thực sự thì phải dựa vào tình hình thực tế để thiết kế ramáy gia tốc hạt lớn hơn, nhưng nói chung là có được mô hình thô như thếnày rồi thì về cơ bản có thể chắc chắn rằng ít nhất về phương diện vũkhí không có vấn đề gì lớn.
- Trước mắt điều cần giải quyết là làm sao để biến nguồn năng lực khởi động vũ khí biến thành năng lượng mặttrời hoặc nguồn năng lượng có thể tái sinh khác trong vũ trụ.
nhưngđó không phải là vấn đề lớn đối với em, em tin mình có thể giải quyếtvấn đề này trong vài năm.
Nghe lời giảng giải của Jane xong,Dương Thần không kìm nổi nhìn mấy cái thứ kì quái này một lần nữa, nuốtnuốt nước miếng, cái tên này... có thể tiêu diệt tiểu hành tinh? Vậykhông phải chì cần gia tăng uy lực, một quả tiêu diệt cả thành thị cũngchuyện nhỏ nhạt?
Dương Thần sờ sờ trán, cảm khái mà nói:
- Maymà người đàn ông của em là anh, nếu không anh còn sợ người khác sẽ ăntrộm mất cái này, nếu thế thì thế giới sẽ loạn mất.
Jane ôm chầm lấy cổ Dương Thần, cười xinh đẹp nói:
- Yên tâm đi, anh yêu, em có chừng mực mà, tất cả những sản phấm nguy hiểm mà
em thiết kế ra đều có cách để bảo mật.
- Nếu không có cách giải mật mã từ em thì người khác cũng không thể khởiđộng. Nếu có làm sao thì nhiều nhất cũng chi tự thiêu hủy, vì vậy cho dù ai lấy mất thành quả khoa học của em thì cũng vô ích, trên trái đất còn chưa có người biết cách mở mật mã của em đâu...
- Nói đi cũngphải nói lại, từ khi Nghiêm Bất vấn chết thì quả thật không ai có thểđấu với em về một số lĩnh vực, em còn thấy nhớ cái tên quái nhân đó cơ.
- Em nhớ gã làm gì, người đàn ông mà em nghĩ trong đầu chi cần anh là đủ rồi.
Dương Thần đặt mông ngồi lên trên khoảng không của bàn thí nghiệm, thuận tayôm Jane ngồi lên trên đùi mình, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, mộttay không an phận
ma sát vào đôi chân xinh đẹp căng mịn dưới chiếc váy trắng.
- Jane, anh có việc này mà cứ quên không hỏi em.
Dương Thần tiến gần lỗ tai Jane, thổi hơi thở nóng ướt của mình nói.
Mặt Jane lập tức đỏ hồng, cô ý thức được chuyện tiếp sau đây có thể xảy ra, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí trước đây đều chủ động muốnnhưng đến khi lâm trận thì khó tránh khỏi sự khẩn trương khi mới ngồikiệu hoa của con gái.
- Anh... anh... anh nói đi...
Dương Thần nhớ lại cảnh chạm mặt Athena lúc đầu, hỏi:
- Trước đây, khi ở Hàn Quốc, anh gặp cái cô Athena, cô ấy nói.... Anh căn bản là không hiểu về không gian, còn nói trong không gian không thể tồn tại cái gọi là “lực”, cô
ta có ý gì thì anh vẫn luôn không hiểu, em tình thông thiên văn, vật lí, có thể giải thích cho anh được không?
Đôi mắt đẹp của Jane sáng nhấp nháy, con ngươi màu xanh càng giống như hai bảo thạch quý báu khiến người ta nổi lòng tham.
- Ư... Kỳ thật đó chi là đạo lí rất đơn giản, chi là anh chưa từng tim hiểu thôi...
Jane cắn cắn môi, bỗng nhiên cười mị hoặc, giơ tay nắm lấy một tay của Dương Thần, đặt vào ngực mình...
Tay Dương Thần phủ lên đôi gò bồng đảo kia, nhất thời cảm thấy sự đầy đặnvà đàn hồi tuyệt diệu, dù sao thì cũng là con gái của Catherin nên cũngkế thừa gen trội xinh đẹp động lòng người, lại còn là gái trinh nhưngngực cũng rất lớn.
- Cởi móc ra giúp em đi.
Jane nháy nháy mắt.
Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, không biết cô gái này muốn làm gì đây, nhanh
chóng cởi nút áo lót mà Jane đang mặc bên trong.
Một cơn sóng mạnh mẽ thẳng đứng lập tức tuôn ra, thoát khỏi trói buộc, hôhấp không khí tươi mát, hai điểm hồng đào rất khiêu khích lòng người.
Thấy người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào chỗ kia của mình, trong lòng Jane có
chút ngọt ngào, giơ tay ra bắt lấy ngón trỏ của Dương Thần.
- Anh yêu, bây giờ anh coi ngực của em là không gian, còn trên đầu ngựclà một tinh cầu hay là trái đất, mặt trời cũng được, nếu như chất lượngcủa tinh cầu này dần dần tăng
lên...
Jane chậm rãi nói, từ từ lấy ngón tay trỏ của Dương Thần ấn vào điểm hồng kia, lập tức xuất hiện một ao trũng mềm mại...
- Vậy thì không gian sẽ có hình dạng nên kết quả là trong phạm vi aotrũng này, tất cả các vật chất khác đều sẽ bị cái ao trũng này hútvào... Trừ khi có tinh cầu với chất lượng lớn hơn xuất hiện, hình thànhcác vòng trũng lớn hơn khiến những tinh cầu này đều bị cuốn vào vòngtrũng khác...
Dương Thần nghe rất chăm chú nhưng cùng lúc đó cũngkhông khỏi không bị cách “giảng bài” tuyệt không thể tả của Jane thuhút, hóa ra nguyên lý trong vật lý có thể được giảng một cách cuốn hútnhư vậy...
Jane cảm nhận được phía dưới mông, cái kia của người đànông này đã thế như chẻ tre, giống như muốn chọc rách quần của mình vậy,hô hấp trở nên dồn dập.
- Nói cách khác... Trong không gian quảthực không tồn tại lực, bởi vì sự tồn tại của chất lượng khiến khônggian sản sinh ra sự biến hóa về hình dạng nên mới có cái gọi là lực,đương nhiên, đây chỉ là đạo lý bề mặt...
Dương Thần đột nhiên nắm lấy phía sau gáy của nữ nhân, dùng lực hôn lên đó.
Hai người điên cuồng hôn một trận, dần dần, Dương Thần ấn Jane nằm trênchiếc bàn thực nghiệm màu trắng, hai tay bắt đầu xoa nắn trước ngựccô...
- Đủ rồi... anh hiểu rồi... Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy... thì anh sẽ bị em làm cho nhịn đến điên mất...
Dương Thần tham lam không ngừng cắn, hôn lên hai má đến chiếc cổ trắng mịnrồi đi dọc xuống dưới, mùi hương cơ thể của Jane khác với những ngườicon gái khác, có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, đó là do cô thường xuyên tiếp xúc với các lĩnh vực như y tế, sinh vật học.
Mặc dù là lạ đấy, nhưng Dương Thần lại rất hưởng thụ.
Jane cũng phối hợp một cách đầy hưởng thụ, khi đang cố gắng cởi bỏ áo khoác ữắng ra thì lại bị Dương Thần ngăn lại.
- Đừng cởi, những thứ ở bên trong có thể cởi ra nhưng áo khoác trắng thìem cứ mặc đi, anh thích nhìn dáng vẻ em lúc mặc đồng phục...
Dương Thần cười tà nói.
Sau khi sửng sốt một lát, Jane lườm hắn một cái, có chút bực mình với sởthích đặc thù của người đàn ông này nhưng vẫn tiếp nhận.
Khi bêntrong đã trống không, ngọc thể trắng nõn của người con gái lộ ra trongkhông khí nhưng lại khoác một chiếc áo khoác trắng, cứ như vậy nằm trênbàn thực nghiệm, vểnh cái mông xinh đẹp lên, xoay đầu nhìn mình một cách động lòng người, Dương Thần cảm thấy mình sắp hạnh phúc đến mức tanchảy.
Sự kết hợp sau đó như nước chảy thành sông, tố chất của thânthể Jane giúp cô gần như không có đau đớn gì, cảm nhận được vật to lớncủa người đàn ông đang tiến vào, có lúc chi là cảm giác trống rỗng khiphía dưới được lấp đầy trong nháy mắt khiến thân thể yêu kiều khôngngừng run rẩy.
Dương Thần cong người, ôm lấy người phụ nữ từ trước ngực, cảm nhận được sự chặt
khít của phía dưới, đắc ý cười nói:
- Thoải mái không?
Jane đột nhiên giảo hoạt cười cười:
- Anh yêu, tối qua mẹ em nói với em, cái kia của anh rất to, lại còn cứthích đâm vào từ phía sau bà ấy, hôm nay thì em tin rồi, anh không đượctiến vào từ phía sau em đâu đấy, sẽ rất đau...