Những tu sĩ Lạc gia ở phía xa, không ai bảo ai cũng đã tự mình chạy trốn khắp nơi, Hỗn Độn cũng không muốn đuổi theo từng người.
Nó đang dùng kinh nghiệm của Dương Thần, biết rõ trong Huyễn cảnh chỗ nàocó số lượng tu sĩ lớn, chẳng hạn như Tiêu gia, Ninh gia, lại còn có cảHồng Mông, nó có ý định ăn từng nơi một, cũng không cần phải đuối theođám người Lạc gia này.
Hỗn Độnchính là mãnh thú bất diệt, nhiều năm tháng trôi qua khiến trí thôngminh của nó được tăng lên, nhưng nó không phải là con người, Nếu nói cókhuyết điểm gì, e là cái mà nó không thể khống chế, chính là lòng thamkhông đáy của bản thân.
Mặc cho xảy ra chuyện gì, Hỗn Độn đều muốn ăn sạch tất cả mọi thứ, đây chính là sự khác nhau giữa người và thú, cũngchính là nguyên nhân khiến cho các bậc tiên nhân
thượng cổ liều chết mà phong ấn nó vào Hỗn Độn đỉnh.
Bọn họ biết rằng, nếu Hỗn Độn không bị phong ấn, chuyện diệt vong của nhânloại sớm muộn cũng xảy ra, Hỗn Độn từ nhỏ đã không ngừng cắn nuốt vạnvật sinh linh, đây chính là số mệnh của nó, không phải là lựa chọn củabản thân Hỗn Độn.
Chi tiếc là, thật sự không có cách giết chết nó, bằng không nó đã bị nhiều người đánh
chết.
- A... Chạy nhanh thật
Hỗn Độn thì thào tự nói, nhấm nháp thướng thức cái dư vị của máu thịt lúcnày, sau đó hướng ánh mắt về phía Tiêu Chỉ Tình đang ở phía dưới Hỗn Độn đỉnh, cả người phi nhanh tới.
Tiêu Chi Tình thấy Hỗn Độn đỉnh nhìn mình chằm chằm, thân thể mềm mại run rẩy:
- Ngươi... ngươi đã làm gì ông xã của ta?
- Nhìn thấy ta như vậy, mà ngươi vẫn còn dám nói chuyện, cô bé thật dũng cảm đấy.
Hỗn Độn nhếch miệng cười tà :
- Ông xã của ngươi đã chết, hiện giờ thân thể của hắn đã là của ta.
- Ngươi lừa ta! Ông xã sẽ không thua ngươi !
Tiêu Chỉ Tình nước mắt rơi xuống đất, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, không cam lòng khóc to lên.
- Hừ, ta không rảnh để nói những lời vô nghĩa với ngươi, tên Dương Thầnngu xuẩn kia, muốn nhờ ta bảo vệ bọn con gái các ngươi, vốn dĩ ngươi sẽkhông bị làm sao cả, nhưng hiện giờ ta đã đổi ý rồi, ta muốn đi ăn hếttất cả các tu sĩ để khôi phục thực lực,
cũng không rảnh rỗi để ý tới đám người hèn mọn các ngươi.
Hỗn Độn tràn đầy sự sung sướng:
- Tên Dương Thần kia thật ngu xuẩn, thừa lúc ta còn đang yếu, dám kinhthường ta, ngươi là nữ nhân của hắn, ta vốn dĩ muốn ăn ngươi trước tiên, sau đó đi hết Huyễn cảnh này ăn cho bằng sạch không để lại một ai, đểgiải tỏa mối hận trong lòng ta!
- Nhưng bây giờ, ta rất muốn nhìnthấy cảnh nữ nhân của Dương Thần phải quỳ xuống xin ta tha mạng, nếungươi có thể làm vừa lòng ta, ta sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ra, lập tức lau nước mắt, cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi cũng là một kẻ đáng thương, ngươi muốn giết thì cứ giếtđi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cầu xin ngươi tha thứ hay sao? Ta dù chi làmột cô gái yếu ớt, nhưng ta cũng
xem thường ngươi!
Hỗn Độn nhíu mày, cười gằn nói:
- Tốt lắm, nếu ngươi đã không phân biệt được phải trái, thì ta sẽ mổ bụng ngươi ăn sạch! Ha ha! Dương Thần nếu biết chính hắn đã ăn nữ nhân củahắn thì không biết hắn sẽ nghĩ gì nhỉ!?
Dứt lời, Hỗn Độn lấy tay hướng về chỗ ngực của Tiêu Chi Tình, chuẩn bị móc tìm cô
ra!
Nhưng tay vừa mới chuẩn bị động thủ, thì Hỗn Độn đột nhiên chấn động!
- Có chuyện gì vậy... Ngươi... Đáng chết... Không!
Bộ mặt Hỗn Độn không ngừng vặn vẹo, thân thể co giật, trong mắt hiện lên màu đỏ tươi, sát khí trên người lúc nhiều lúc ít.
Tiêu Chỉ Tình đang nhắm mắt chờ chết, chợt phát hiện ra tình huống kỳ lạnày, trước hết có chút buồn bực, sau đó lại hiện ra vẻ hy vọng!
Lúcnày, thần thức của Dương Thần ở bên trong, không ngừng dùng thần lựchùng mạnh mà phá vờ sự trấn áp của Hỗn Độn, điên cuồng giẫy dụa !
- Súc sinh, ngươi muốn lật lọng ư, thế mà dám nói bảo vệ nữ nhân của ta!? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao!?
Thần thức Dương Thần ở bên trong rống lên một tiếng giận dữ, một lực lượngtinh thần u Minh truyền đến, khiến cho thần thức của Hỗn Độn bị đánhbại!
Đúng lúc đó, thần thức của Dương Thần vốn đã không thấy bóngdáng lại một lần nữa xuất hiện cùng Hỗn Độn đứng song song với nhau!
Khi thần thức nổi dậy ở bên trong, hai Dương Thần lại một lần nữa xuất hiện!
Hỗn Độn nhìn thấy quanh thân Dương Thần tản ra lực lượng tinh thần u Minh, chợt nhớ tới điều gì đó!
- Thứ kia chính là tình thần lực của thần cách sao?
Hỗn Độn cuối cùng cũng nhận ra, đó là thần cách của Hades mà Dương Thần được kế thừa!
Cũng không hiểu tại sao, tinh thần lực mà thần cách phát ra lần này, so với lúc trước
mạnh hơn gấp bội!
Dương Thần nhe răng cười, trong mắt hừng hực tràn đầy ý chí chiến đấu!
- Thế nào, không nghĩ đến là ta còn có cái này sao, tuy rằng ngươi đãkhôi phục được không ít nguyên khí, nhưng thân thể ngươi vẫn bị Hỗn Độnđỉnh phong ấn, không thể thoát ra ngoài, cho nên chỉ có thể dùng thânthể của ta.
- Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, thân thể ngươi cănbản còn chưa đủ sức cắn nuốt ta, nói cách khác, ngươi cũng không cầndùng các lợi ích kia để dụ dỗ ta, để ta giao quyền khống chế cho ngươi,trực tiếp cắn nuốt thân thể ta chẳng phải tốt hơn sao?
Hỗn Độn bị nói trúng, lập tức thẹn quá hóa giận.
Thật ra, sự phong ấn của các bậc tiên nhân thượng cổ là rất lợi hại, phongtỏa thân thể Hỗn Độn ở bên trong đỉnh, không cho nó có khả năng khôiphục hoàn toàn như trước kia, chịu sự khống chế của Hỗn Độn đỉnh.
Hơn nữa, cũng bởi vì Hỗn Độn đỉnh, nên việc khôi phục thân thể nó cũng rấtkhó khăn, chi có thể dựa vào thân thể Dương Thần, phụ thuộc vào thân thể của hắn.
Nếu như thân thể của nó thật sự hùng mạnh, thì đã sớm đemDương Thần ra mà cắn nuốt, không cần phải năm lần bảy lượt dụ dỗ, khuyên bảo Dương Thần làm gì cả ?
Lúc này, nhận thấy thời cơ có thể thoátra ngoài, nó cảm thấy thực lực đã khôi phục đến mức độ nhất định, đủ đểkhống chế thân thể Dương Thần, còn về phần cắn nuốt có thể từ từ tínhsau.
Hai là Hỗn Độn cảm thấy, dựa vào thân thể Dương Thần bây giờ,không thể phản kháng lại được, trừ phi chính nó buông tha không khốngchế nữa, và Dương Thần không chủ động lùi bước, thì nó cũng không thểchiếm lấy thân thể này.
Thật không thể ngờ đến, tinh thần lực của Dương Thần đột nhiên tăng vọt!
Tinh thần lực và thần thức nhìn như hai đồ vật khác nhau, nhưng thật ra là như nhau, đều là một phần của bản thân!
Thần thức bao gồm tai, mũi, lưỡi, thân thể, mắt, da thịt, ý thức.
Trong đó, ‘ý thức’ giống như trong Phật giáo đã nói ‘Tư tưởng nảy sinh’ conngười vui buồn tức giận, tất cả là ở ý muốn của bản thân.
Mà tình thần lực, là ‘ý niệm’ trong não bộ phát tán ra.
Ý niệm của con người rất thần bí, đối với các vị thần, thì sử dụng ‘Thầncách’ thần bí để đem ý niệm chuyển thành tinh thần lực hùng mạnh, có thể giấu đi hoặc phát tán ra, chính là khái niệm lý luận của ‘gờ bỏ phongấn’
Tinh thần lực vốn là đại diện cho ý niệm, là bộ phận trọng yếutạo nên thần thức, mà thần thức lại là hình thức biểu hiện của NguyênThần
Hiên giờ, tình thần lực của Dương Thần thông qua thần cách giảitỏa ra, mang theo hơi thở u Minh đại diện cho thần cách của Minh VươngHades, khiến cho áp lực lên Hỗn Độn đỉnh tăng cao !
- Tai sao... Tinh thần lực của ngươi lại mạnh như vậy!?
Hỗn Độn cảm thấy hết sức khó hiểu, nhưng lại phát hiện ra thần thức của mình đang bị đánh lui!
Dương Thần càng thêm mạnh mẽ, từng bước xông tới cao giọng nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ có thể dự đoán, thông qua cừ động của thân thể ta, không thể động đến tư tưởng của ta.
- Từ lúc ‘trái tìm của Gaia’ sống lại, thần cách cũng đã bắt đầu mạnh lên nhanh chóng, tình thần lực cũng được nâng cao.
- Nhưng bởi vì ta cũng không sử dụng không gian pháp tắc, cho nên, tabiết rằng ngươi cũng không cảm thấy gì, thần cách của ta đã khác với lúc trước!
- Hiện tại, thần cách của ta chỉ cần xuất ra tinh thần lực ra bên trong, tuy rằng tu vi
không thay đổi, nhưng Nguyên Thần của ta sẽ tăng nhanh trong nháy mắt!
- Ngươi nghĩ rằng thần thức của ta với ngươi ngang nhau sao, lại còn chorằng ta kém hơn một chút ư? Ngươi sai rồi! Ta căn bản đã hơn ngươi rấtnhiều, ngươi không có khả năng đuổi kịp ta!!
Những lời nói của Dương Thần khiến cho Hỗn Độn đau nhói, nhưng bất kể giãy dụa thế nào cũng đều không thể làm được gì!
Thần cách không ngừng phóng ra tinh thần lực hùng mạnh, giúp Nguyên Thần của Dương Thần đánh lui, trấn áp thân thể của nó!
- Không... ta không thể bị ngươi đánh bại... ta không cam lòng!! A...
Những cố gắng của Hỗn Độn chi là vô ý, nó căn bản không thể làm gì khác, vìtrái tim của Gaia đã cung cấp cho các vị thần ít nhiều tình thần lực, nó và Dương Thần vốn có thần thức ngang nhau nhưng hiện giờ thì không phải là đối thủ của hắn.
Mắt thấy Hỗn Độn dần dần suy yếu, Dương Thần cười ngạo nghễ:
- Sớm đã nói ngươi chẳng qua chi là một con súc sinh được ta nuôi dường, còn dám dùng kế với ta sao?
- Hiện giờ, tu vi mà ngươi đã cất giấu đều đã cho ta cả rồi, ta đã hoàntoàn chinh phục ngươi, chuẩn bị tiến vào Thượng Thanh Thần lôi, tunghoành thiên hạ, Hỗn Độn, nếu như ngươi không muốn chìm vào không gian vô tận một lần nữa, thì nên ngoan ngoãn làm tay sai cho ta!
- Con người bỉ ổi... Không!
Tiếng gào rú của Hỗn Độn dần dần nhỏ xuống, cuối cùng đã biến mất trong thần thức của Dương Thần...