Dương Thần và Dương Công Minh ra Trung Nam Hải, cũng không quên cùngDương Công Minh tìm cửa hàng thanh tĩnh, tìm một căn phòng nho nhã, uống hai chén đậu nành, ăn chút thức ăn.
Cố ý tìm nơi thanh tịnh như vậy, cũng là vì Dương Công Minh không thích bị người khác quấy rầy, dù sao ông cũng là đại nhân vật mà một số lão trung niên Hoa Hạ rấtquen thuộc.
Hai ông cháu không ai nhắc đến chuyện xảy ra ởchỗ số 1, ngược lại nói về tình trạng của bé mập, và tình trạng của cáccô gái.
- Con và Nhược Khê vẫn chưa hòa giải sao?
Dương Công Minh đột nhiên hỏi.
Dương Thần đang cắn bánh nướng củ năng, nghe câu nói này sắc mặt cứng đờ, ngượng ngụng cười nói:
- Ông, ông không phải nói nhảm sao, dựa vào năng lực của ông, sao có thể không biết tình trạng bây giờ của chúng con?
Dương Công Minh cuối đầu uống ngụm đậu nành, mặt không chút thay đổi nói:
- Chuyện như vậy, người trong cuộc mới rõ ràng, người ngoài cuộc không thể biết rõ bên trong. Tiểu tử con cho ta cái tin chính xác, khi nàomới có thể tìm cháu dâu ta về.
Dương Thần hậm hực, không tự tin nói:
- Con đã đáp ứng Nhược Khê, không miễn cưỡng cô ấy, bây giờ chỉ cần con có gì tốt đều nghĩ đến cô ấy, cố gắng làm chút việc cho cô ấy, nhữngchuyện khác… tạm thời không nghĩ đến.
- Đồ khốn kiếp! Mày có còn là đàn ông không!? "Sinh"
Dương Công Minh bỗng nhiên trầm ngâm quát, trong con mắt lóe lên sự tức giận.
- Này, lão già, ông không biết tình trạng phức tạp giữa tôi với NhượcKhê, thì đừng có ở đó mà mắng tôi! Đừng tưởng là cao hơn tôi hai bậc thì tôi không dám mắng ông nha!
Dương Thần tức giận bất bình.
Dương Công Minh hoàn toàn không xem lời thằng nhãi này là cái sự gì, chỉ thẳng mặt Dương Thần mắng:
- Nam tử hán đại trượng phu, một người đàn bà cũng giải quyết khôngxong! Mày với Nhược Khê sao có chuyện gì được chứ? Trừ phi tình cảm củamày không chung thủy, lại còn có con với người phụ nữ khác, chuyện nàysao được chứ!? Với quốc gia đại sự, đại cục thế giới, thậm chí so vớichuyện giữa Hồng Mông và chư thần, việc này của mày là việc rách gìchứ?!
Dương Thần ngạc nhiên, sao cũng không nghĩ tới Dương Công Minh sẽ hỏi như vậy, nghĩ lại thì, mẹ nó hình như có chút đạo lý!
- Tiểu tử ngươi cũng không phải là loại người tốt thật thà gì, vừa rồimày vừa tặng hơn 30 tỷ cho số 1, tao không tin số tiền đó đều là củamày! Chắc chắn mày đã ở đâu lấy tiền bất chính, có phải thế không!?
Trong mắt Dương Công Minh lóe lên tinh quang, như thể có thể nhìn thấu tâm can của Dương Thần.
Dương Thần nuốt cổ họng, vẻ mặt này rõ ràng là đã bị vạch trần rồi,chẳng phải sao, nếu không sao ta có thể hào phóng như vậy? Liên tiếp bịđòi hai lần? Thế nào cũng phải gạch bỏ mấy điều kiện.
- Hừ,tao còn không hiểu sao? Bản lĩnh lừa gạt phụ nữ của mày một bộ một bộ,nếu không làm sao những con bé xinh đẹp như hoa như ngọc lại khăng khăng một lòng theo mày, chết đi sống lại? Chẳng lẽ ngay từ đầu các cô biếtthân phận của mày năng lực của mày sao?
- Dùng cái đầu nàycủa ngươi nhiều một chút, rồi lại dùng ý nghĩ xấu trong bụng mày! Cho dù là lừa cũng phải lừa Nhược Khê trở về!
Dương Công Minh chỉ mặt Dương Thần nói.
Dương Thần lung túng cười ha hả,
- Cái kia… ông… con…
- Đừng có nói nhảm với tao! Tao không muốn nghe bất kỳ lý do gì! Lý dolớn bằng trời cũng chỉ là chuyện giữa nam nữ! Chẳng lẽ chúng mày ở vớinhau, ngày mai trái đất sẽ không còn sao!? Mấy đứa con cháu nhà quyềnquý ở Yến Kinh, có mấy người là sạch sẽ chứ? Thay vì mèo mã gà đồng, chi bằng trong sáng vô tư!
- Con cháu Dương gia ta, không bỏ phụ nữ, trái lại bị nhà gái bỏ, việc này tryền ra tấm mặt già này để ở đâu? Người của Dương gia chúng ta làm sao ra ngoài làm người!?
-Mẹ mày có thể đã nói với mày những lời khác, đại loại như kêu mày tìmngười con gái khác cưới làm vợ, nhưng cách nhìn của phụ nữ, không nghecũng được!
- Trước đây tao không phải đã nói với mày, làtin tưởng mày háo sắc làm liều, tất nhiên sẽ không để mặc Nhược Khê đóthích là gì thì làm, xem ra bây giờ, haz, lúc khẩn cấp ngươi như xe bịtuột xích!?
Dương Công Minh chỉ thẳng mặt Dương Thần chửi.
Dương Thần cười khổ,
- Sao nghe như thế nào đều là ông đang tổn hại con…Ông đem con nóiđến nổi cầm thú cũng không bằng, làm sao con dám nhẫn tâm tổn hại NhượcKhê…
- Tiểu tử thúi, mày muốn làm tao tức chết hả!
Dương Công Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm rồi, vừa mở miệng, thì có chút không kiềm chế nổi, thở hổn hển nói:
- Mày đem ngộ tính lúc luyện công, chia ra 1, 2 phần 10, đem dùng vàophương diện xử lý gia sự của mày, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyệnkhốn kiếp như vậy!
- Sao mày biết mày nắm chặt Nhược Khêkhông buông là tổn hại nó chứ? Mày đâu phải là nó, mày làm sao biết nókhông phải khẩu thị tâm phi!? Lời nói đàn bà đều là lời nói ngược, lãogià ta đều rõ hơn ngươi! Ngươi lại không biết!?
- Ngươi suynghĩ kỹ coi, bây giờ Nhược Khê không ở với mày, từ trên mặt nó mày cóthấy bất cứ sự vui mừng nào không? Nó có vui hơn trước không? Có không!?
Dương Thần ngơ ngẩn, có chút ngây ra, phải, nhìn thế nào thì Lâm NhượcKhê cũng không phải vì rời bỏ mình mà càng trở nên tốt hơn, vú Vươngcũng đã nói rồi, cô ấy sống không vui.
Chẳng lẽ… bản thân thật sự phán đoán sai rồi sao?
Dương Công Minh bỗng nhiên vỗ mạnh bàn, ánh mắt sáng rực nói:
- Dương Thần, con nhớ kỹ, không cần biết dùng cách gì, mặt dày mày dạnquỳ gối trước cửa nhà Nhược Khê cầu xin nó, đến công ty khóc lóc la hétôm lấy chân nó cũng được, nghĩ hết mọi cách, mày cũng phải lôi Nhược Khê về đây cho ta!
- Vậy thì mất mặt quá đi… Mấy việc ôm chân cô ấy khóc này… lúc nãy ông vừa nói phải để lại thể diện cho Dương gia đó.
Dương Thần lắc đầu ngao ngán.
- Thể diện? Bã xã bị mày bắt về mới gọi là có thể diện! Đàn ông chânchính, thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để vợ mình vui vẻ, sống hạnh phúc, ngoanngoãn ở bên cạnh con! Những thứ khác đều không gọi là có thể diện!
- Cho dù sau này các con thật sự ly hôn, cũng phải là con thật sự không thích nó mà bỏ nó, chứ không phải nó vô duyên vô cớ nói đi là đi! Đómới là có thể diện!
Khóe miệng Dương Thần giật giật,
- Lão già… ông cũng quá độc rồi… làm sao con có thể bỏ cô ấy chứ… cô ấyđồng ý trở lại bên cạnh con, có nằm mơ thì con cũng cười ngây ngô…
- Vô tích sự! Chẳng trách một người phụ nữ có thể làm cho mày tâm thần bấn loạn như vậy!
Dương Công Minh tức giận mắng:
- Có sắc tâm dám tìm 10 mấy người phụ nữ, thì phải có bản lĩnh thuầnphục vợ của mình, nếu không sớm muộn gì cũng bị những người phụ nữ kháccưỡi lên đầu!
Dương Thần bĩu môi, không vui nói:
-Đừng nói như con là đồ vô dụng, trước kia con đều đã mạnh mẽ bày tỏ vớiNhược Khê rồi, cho dù cô ấy không muốn nhìn thấy con, con muốn đối xửtốt với cô ấy thì cô ấy cũng không quản được.
- Hừ, vậy thìcó ích lợi gì chứ! Vậy so với những phụ nữ thích mà không theo đuổiđược, chỉ có thể làm thằng ngốc không có việc gì suốt này tặng quà thìkhác gì chứ?
- Nếu mày là con trai của một nhà bình thường,thì tao không nói, nhưng mày là con trai của Dương gia, trong nhà nhấtđịnh phải lấy mày làm trọng!
- Mày xem mẹ mày, Tuyết Hoa tuylà dám rời khỏi Phá Quân, nhưng trước giờ cũng không dám nhắc chuyện lyhôn gì, càng không dám trước mặt lão già ta giở trò gì, bởi vì cô tabiết, làm con dâu Dương gia phải có chừng mực.
- Nha đầuNhược Khê đó, đêm giao thừa cũng dám trước mặt ta quay đầu bỏ đi, takhông phái quân đội ngăn nó ở đường cái là đã nể mặt mày rồi! Người thật sự cho rằng Dương gia là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao!?
- Bước chân vào nhà Dương gia, sống là người của Dương gia, chết là macủa Dương gia, ly hôn!? Từ khoảnh khắc nó nhận từ tay ta miếng bùa hộmệnh kỳ lân, thì không có cửa đâu!
Thần sắc lúc này của DươngCông Minh đã có vài phần hung ác thô bạo, hoàn toàn không nhìn ra ngàythường là một người già ôn hòa.
Dương Thần cũng coi như ở cựly gần cảm nhận được kinh nghiệm sa trường của lão nguyên soái, chí khísát phạt trong người, nếu mình không phải lớn lên từ máu tanh giết chóc, chỉ sợ người thường đã bị dọa đến đái ra quần!
- Ông… con không ngờ, trong nội tâm ông lại là chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, còn không nói đạo lý…
Dương Thần nhếch miệng cười ngây ngô nói.
Dương Công Minh tinh khí thu vào, lại phục hồi sắc mặt bình thường, hừ nhẹ câu,
- Người già rồi, thì muốn sống yên ổn chút… Nếu không bị tiểu tử con làm cho tức điên, cũng sẽ không nói những lời này.
Chủ nghĩa đàn ông? Không nói đạo lý? Hừ, bất quá là sự kêu rên của kẻyếu thôi. Trên thế giới này, người đứng lên từ trong đống người chết đều hiểu rõ, bất luận thế nào, giữa nam với nữ, giữa địch với ta, đều lànắm đấm lớn mới là đạo lý cứng rắn!
Dương Thần cúi đầu cười lắc lắc đầu, liền đứng dậy, giãn gân cốt, nói:
- Được rồi, ông, con cũng phải về Trung Hải rồi, bữa cơm này ông mời. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Dương Công Minh thuận theo gật gật đầu, vẫy tay ra hiệu Dương Thần có thể đi rồi.
Cuối cùng nói câu,
- Có rảnh thì kêu mẹ con dẫn Lam Lam về Yến Kinh cho ta xem, nhà trẻ gì đó đi ít vài ngày cũng không có gì lớn lao.
Dương Thần quay lưng huơ huơ tay, ra hiệu đã biết rồi.
Lúc này đây trong lòng hắn nóng hầm hập, thực sự muốn đi tìm Lâm NhượcKhê, muốn đem những gút mắc tình cảm trong thời gian gần đây làm cho rõ!