Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1346: Tàn binh



Đi đến cửa, Dương Thần đã nhìn thấy Vú Vương đang quét sân.

Vú Vương ngẩn đầu nhận ra Dương Thần, sau khi sửng sốt một chút thì kinh hỉ nói:

- Cô gia? Con sao lại trở về? Một mình?

Dù sao cũng đã có tuổi, nhiều ngày như vậy ở trong nhà, bên người tuy có con gái nhưng Vú Vương vẫn mong quan năm mới hai vợ chồng dẫn Lam Lam về Trung Hải.

Dương Thần nói bản thân có đồ vật quên trong nhà, mới một mình quay về một chuyến, Lâm Nhược Khê còn ở Yến Kinh, tất cả đều bình yên.

- Vú Vương, Mẫn Quyên mấy ngày nay cũng ở đây với vú chứ.

Dương Thần coi như không chút để ý hỏi.

Vú Vương cũng không nghĩ nhiều,

- Đúng vậy, cũng nhờ Mẫn Quyên, Quế Phương về quê rồi, chỉ có cô ấy ở lại cùng ta, bằng không ta có thể đã buồn chết.

- Tình nhi không ở cùng mẹ sao?

Mẹ Vương cười mắng:

- Đứa nhỏ kia như đứa bé chơi hoài không đủ. Nha đầu Tình Nhi dù sao cũng là thanh niên, luôn thích ra ngoài chơi.

- Thái Nghiên tiểu thư của Thái gia sau khi từ chức vẫn không có chuyện gì liền mang theo Tình Nhi ở bên ngoài chơi, ta cũng không hết cách với nó.

Dương Thần luôn thích nghe ngóng loại chuyện này, dù sao đều là người phụ nữ của mình, quan hệ gần chút sau này dễ ở chung.

Nói xong liền đi vào phòng sau, Dương Thần thấy thân ảnh Mẫn Quyên đang bận rộn trong phòng bếp, người phụ nữ nông gia này sau khi vào thành phố ăn mặc vẫn mốt hơn trước kia một chút, tuy không phải quần áo sa hoa gì, nhưng cũng bắt đầu dụng tâm.

Xem bộ mặt thỏa mãn làm đồ ăn, vô cùng đơn thuần, Dương Thần thật không thể tưởng tượng, người phụ nữ như vậy sẽ có âm mưu gì sau lưng, vậy bên cạnh mình rốt cuộc có bao nhiêu hắc ám không bị phát hiện.

- Mẫn Quyên.

Dương Thần gọi một tiếng.

Mẫn Quyên quay đầu, thấy Dương Thần bỗng nhiên quay lại, kinh ngạc nói:

- Dương tiên sinh, ngài sao lại đột nhiên quay lại? A, tôi mới thu dọn bữa sáng xong, ngài đói không, có cần làm bát mì cho ngài không?

Dương Thần cười lắc đầu,

- Cô theo tôi lên nhà, tôi có chuyện muốn hỏi, chuyện ở phòng bếp chút nữa giải quyết.

Mẫn Quyên vài phần nghi hoặc xoa xoa tạp dề nhưng không hỏi nhiều, thật ra vú Vương thấy tình cảnh này có chút nghi ngờ, không hiểu Dương Thần tìm Mẫn Quyên làm gì.

Đi tới tầng hai, Dương Thần ý bảo Mẫn Quyên mở cửa phòng cô ra.

Mẫn Quyên không rõ, nhưng chủ nhà yêu cầu cũng chỉ có thể nghe theo, chỉ là trong lòng chung quy có điều không yên.

Sau khi vào phòng, Dương Thần nhìn khắp nơi, cũng không thấy gì đặc biệt mới xoay người hỏi:

- Mẫn Quyên, lúc trước ông nội Lam Lam để cô đưa Lam Lam đến tìm chúng tôi, có phải còn giao cái gì đó cho tôi không?

Mẫn Quyên sửng sốt, biểu tình có chút mất tự nhiên, cười nói:

- Tôi… không rõ ý của Dương tiên sinh là gì.

Ánh mắt Dương Thần dần âm lãnh,

- Cô thật sự không rõ?

Mẫn Quyên không lưu loát lắc đầu, ánh mắt có chút trốn tránh,

- Không rõ…

Dương Thần không nói thêm gì nữa mà lấy ra tràng hạt Tống Thiên Hành đưa cho Lam Lam.

Mẫn Quyên thoáng nhìn tràng hạt kia liền ngơ ngẩn cả người, lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng,

- Tràng hạt của lão gia? Dương tiên sinh, ngài tìm thấy ở đâu? Tìm được lão gia rồi?

- Đây không phải trọng điểm.

Âm thanh của Dương Thần trầm xuống, đã mơ hồ phát ra nộ khí, uất giận nói:

- Tôi càng quan tâm chính là, đại thúc bảo cô giao tín vật và thư cho tôi, những thứ đó ở đâu?

Mẫn Quyên như bị điện giật sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt có chút trắng bệch, biết Dương Thần biết rõ sự việc đã trải qua, run rẩy nói:

- Dương tiên sinh, ngài nghe tôi giải thích…

- Ở đâu?

Âm thanh của Dương Thần như tiếng chuông lớn, hai mắt nộ tĩnh!

Mẫn Quyên “phịch” mà quỳ rạp xuống đất, lệ như suối trào, cầu xin nói:

- Dương tiên sinh, xin ngài nghe tôi giải thích! Tôi thật sự không có ác ý, tôi có nỗi khổ của mình!

Dương Thần chỉ cần vừa nghĩ tới người phụ nữ này thế mà lại lén lút giấu đi di vật của 17, còn không để mình biết, cốt nhục của mình còn sống trên đời, liền hận không thể nghiền cô ta thành tro!

Có lẽ giữa tình cảm nam nữ thông thường, nói chuyện gì thề non hẹn biển, cùng sinh cùng tử đều chỉ là lời nói lãng mạn mà thôi.

Nhưng đối với Dương Thần, 17 từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trải qua đau khổ người thường không thể tưởng tượng, cuối cùng có thể đi đến cùng nhau, hơn nữa còn thai nghén ra kết quả, loại cảm tình này là khắc cốt ghi tâm, dung tiến cốt nhục, thật sự là có thể dùng toàn bộ tình cảm sinh mạng của mình để bảo vệ.

Cho nên, điều này khiến Dương Thần vô cùng căm phẫn, nếu không phải hai ba năm này tính nết bớt phóng túng rồi, Mẫn Quyên hẳn đã là người chết.

Xương cốt toàn thân “răng rắc” rung động, Dương Thần không chết tay mình, chậm rãi thu hồi tràng hạt, nhìn Mẫn Quyên khóc lóc than thở, hỏi:

- Cô nói đi, lý do gì.

Mẫn Quyên như được đại xá, lau nước mắt, liên tục dập đầu với Dương Thần, sau đó mới nghẹn nào nói:

- Dương tiên sinh, ngài không phải người bình thường, điều này tôi ở trong nhà thời gian dài đương nhiên có thể cảm nhận được.

- Ngài với lão gia đều giống nhau, đều là nhân vật tu hành đắc đạo, tôi là một nông phụ ở nông thôn ra, tuyệt đối không có can đảm dám trái ý ngài.

- Hừ.

Dương Thần cười lạnh,

- Lá gan của cô còn chưa đủ ư? Nếu không phải tôi qua được kiếp nạn này, có duyên gặp lại đại thúc, tôi chỉ sợ cả đời đều bị người gọi là nông phụ lừa dối!

Mẫn Quyên dùng sức lắc đầu,

- Không phải, Dương thiếu gia xin ngài nghe tôi nói, là tôi không đúng, nhưng chủ ý của tôi cũng là vì nhà này, vì Dương tiên sinh và phu nhân, Lam Lam một nhà ba người sống vui vẻ.

Dương Thần cau mày nói:

- Cô cũng đừng muốn nói vài câu vuốt mông ngựa, cô cho rằng tôi dễ lừa bịp sao?

- Mẫn Quyên tôi ba đầu sáu taycũng không dám!

Mẫn Quyên nửa khóc nửa kể nói:

- Tôi chẳng qua là một người học vài năm tiểu học, là người phụ nữ ở nông thôn trồng trọt, cố ý lừa gạt Dương tiên sinh thì có lợi gì cho tôi chứ?

Dương Thần lòng nổi lên một chút gợn sóng, những lời này của Mẫn Quyên không phải không đúng, Dương Thần cũng buồn bực, lừa gạt tất cả mọi người không có lợi ích gì với Mẫn Quyên.

- Vậy cô vì sao làm như vậy?

Dương Thần hỏi.

Mẫn Quyên cố gắng trấn định lại, tiếp tục nói:

- Tôi không dám lừa ngài,nói thật, phong thư lão gia đưa cho tôi, bởi vì tôi sơ sẩy một lần, không cẩn thận làm rách.

- Lúc ấy tôi muốn đổi phong thư, tránh để ngài nghĩ tôi nhìn lén nội dung bên trong. Nhưng tôi, lúc ấy không nhịn được, khi bỏ vào phong thư mới vẫn nhìn thấy nội dung trên đó…

Nhìn thấy Dương Thần mặt lộ hàn ý, Mẫn Quyên liều mạng xua tay nói:

- Dương tiên sinh, tôi chỉ là quá quan tâm lão gia rốt cuộc đi đâu, ông ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, đại ân công! Tôi nghĩ trong thư có lẽ có manh mối… Kết quả, kết quả là liên quan đến thân thế của Lam Lam, vài câu tôi cũng không hiểu.

- Thư và chùy thủ ở đâu.

Dương Thần mặt không chút thay đổi hỏi.

Mẫn Quyên lúc này mới nhớ tới, đứng dậy chạy tới tủ quần áo, mở ngăn tủ ra tìm một lần từ trên xuống dưới, rốt cuộc tìm thấy hai tín vật trong một cái túi plastic màu đen bị đè nặng ở dưới.

Khi Mẫn Quyên run rẩy đưa hai tín đến tay Dương Thần, mắt Dương Thần không khỏi hiện lên tia đau thương cùng hoài niệm, ánh mắt gắt gao nhìn chuôi chủy thủ này, hốc mắt đỏ, không cách gì nói ra.

Đây là chủy thủ quân dụng được tấm vải màu lam khéo léo dệt thành quấn lấy, mũi nhọn dày đặc, lưu loạt sắc bén, mặt trên còn có hai ba vết máu, vết máu này do38 sẫm khó có thể lau đi.

Chủy thủ trải qua nhiều năm sát phạt, có vài vị trí xuất hiện lỗ hổng thật nhỏ, thêm vài phần sát ý.

Một cái chủy thủ không tính là trân quý như vậy, lại khiến mắt Dương Thần không ngừng lóe sáng như nhìn thấy khuôn mặt nơi xa xa kia, thân ảnh cô cầm chủy thủ này đơn điệu mà cô tịch.

Đây là vũ khí tùy thân cô luôn mang bên người, giai nhân đã đi, khoảng không lưu tàn binh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv