“Tôi bảo cô ấy mua ít đồ giúp tôi, nhưng vẫn chưa quay lại, nhưng mà không sao đâu, mình tôi là được rồi.” Thẩm Lệ cười nhìn nhân viên.
"Vậy được, chị Thẩm, nếu chị cần gì thì cứ đến tìm chúng tôi nhé."
“Được.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Lệ tham gia, ban tổ chức cũng tương đối quen với Thẩm Lệ, bọn họ cũng rất thích cô nữa, mỗi lần cô đến tham gia sự kiện đều nhận được ưu đãi từ ban tổ chức.
Chính vì đã tham gia sự kiện này đã vài lần rồi, cho nên Thẩm Lệ biết, mỗi lần có sự kiện cơ bản sẽ tổ chức sớm hơn một lúc.
Lúc nảy là cô cố tình bảo Ôn Tây đi.
Sau khi nhân viên đi khỏi, Thẩm Lệ lại gọi điện cho Ôn Tây.
"Vừa rồi nhân viên của ban tổ chức đến nói rằng sự kiện sẽ bị hoãn ít nhất nửa tiếng. Em giúp chị mua một phần tráng miệng nhé, vất vả cho em rồi."
Ôn Tây không nghi ngờ Thẩm Lệ, cô ấy cảm thấy Thẩm Lệ không cần phải nói dối cô ấy vấn đề này: "Dạ được, chị Thẩm."
Gọi điện thoại xong, Thẩm Lệ đứng dậy đi ra ngoài tham gia sự kiện.
Phần đầu sẽ đi thảm đỏ, sau đó sẽ thay trang phục để lên sân khấu.
Lối lên sân khấu có vài bậc thang.
Khi Thẩm Lệ đi xuống hậu trường sân khấu, cô giả vờ sơ ý trượt chân ngã xuống, đầu gối khuỵu xuống bậc thang, phát ra một tiếng "rầm".
Tiếng động này thu hút sự chú ý của mọi người ở hậu trường.
"Chị Thẩm!"
"Cô Thẩm!"
Những người quen cô gọi cô là "chị Thẩm", những người không quen gọi cô là "Cô Thẩm".
"Chảy máu rồi, sao lại ngã thành thế này vậy!"
"Mau lấy thuốc mỡ đến đây..."
Các nhân viên tạo thành một vòng tròn bao lấy cô ở giữa, có người thì đỡ cô đứng dậy, có người lấy thuốc mỡ cho cô, một số thì đang xem xét chân cho cô...
Đây đều là mối quan hệ xã hội mà cô đã tích góp được trong nhiều năm.
“Không sao, không đau lắm.” Thẩm Lệ nói.
Đúng lúc này, Ôn Tây vừa mua xong đồ quay trở về.
Cô ấy quay lại mới biết sự kiện đã bắt đầu rồi, vừa rồi lúc cô ấy về tìm Thẩm Lệ, cô ấy còn đang suy nghĩ, Thẩm Lệ đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Tuy nhiên, sự thật thường trái ngược với mong đợi, chuyện tốt thì không linh còn chuyện xấu thì rất linh.
Cô ấy không hi vọng Thẩm Lệ xảy ra chuyện, Thẩm Lệ thì hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, còn bị dập đầu gối nữa.
“Chị tiểu Lệ, chị sao vậy?” Ôn Tây cũng không thèm hỏi tại sao Thẩm Lệ lại nói dối cô ấy là sự kiện đã dời thời gian lại, chỉ nhìn vết thương của Thẩm Lệ, đã cảm thấy sợ hãi rồi.
“Chị bị té thôi, không có gì đáng ngại.” Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô ấy hỏi: “Cà phê của chị đâu?
"Cà phê?"
Lúc Ôn Tây vừa đi vào, cô ấy thấy Thẩm Lệ bị thương, nên tiện tay bỏ ly cà phê trong tay xuống chạy tới, lúc này Thẩm Lệ hỏi chuyện cà phê, cô ấy mới nhớ ra.
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa lấy ly cà phê tới.
"Chị Thẩm, bây giờ chị muốn uống không?"
"Sắp phải lên sân khấu, đưa cho chị, chị sẽ tranh thủ uống."
Thẩm Lệ đưa tay về phía Ôn Tây, ra hiệu cho Ôn Tây đưa cà phê cho cô.
Nhân viên đã mang thuốc mỡ tới rồi, thấy Thẩm Lệ còn có tâm trạng uống cà phê mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Chị Thẩm, bôi thuốc này lên có thể sẽ đau một chút, chị ráng chịu nhé."
“Ừm.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ lạnh nhạt, uống cạn ly cà phê trong tay, giống như không liên quan đến mình vậy.
Nhưng một khắc sau, cô liền cau mày.
Thuốc này bôi vào chỗ bị thương, đâu phải có chút đau, rõ ràng là rất đau.
Dù cô đã cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Đây là do tự cô muốn té, tuyệt đối không thể trì hoãn sự kiện được, cho nên phải làm bộ không đau lắm mới được, nếu không thì ban tổ chức sẽ không cho cô tiếp tục tham gia những sự kiện phía sau, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.