Cô Vợ Thay Thế

CHƯƠNG 1670: NẾU KHÔNG CỐ GẮNG THÌ PHẢI VỀ NHÀ LẤY CHỒNG



“Chúc ngủ ngon.”

Đào Triển Minh kéo chăn lên, lại nhắm mắt lại, trầm mặc như trong giây lát đã chìm vào giấc ngủ.

Hẳn là đêm nay Đào Triển Minh không chợp mắt nhiều, trời gần như sáng, một giây là ngủ thiếp đi là chuyện bình thường.

Cố Mãn Mãn thì thầm “chúc ngủ ngon”, cũng quay trở về phòng ngủ.

Sau khi trằn trọc hơn nửa đêm, cô cũng buồn ngủ, nằm trên giường không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Khi đồng hồ báo thức reo, cô cảm thấy mình chỉ vừa mới nằm trên giường.

Cô bàng hoàng đưa tay ra ấn đồng hồ báo thức, trong đầu nhớ lại hành trình hôm nay, nghiến răng ngồi dậy khỏi giường.

Nhớ trước đây cô là đại tiểu thư, không thể nói áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, nhưng ít nhất cô không muốn làm cái gì thì có thể không làm cái đó.

Chớ nói chi đến chuyện vặt vãnh không muốn dậy này.
Có lẽ đây là cuộc sống.

Đây là nỗi khổ mà cuộc đời đã ban tặng cho cô.

Hoặc chấp nhận kết hôn kinh doanh hoặc tự cấp tự túc.

Ngay khi nghĩ về cuộc hôn nhân, Cố Mãn Mãn lập tức tỉnh táo.

Không cố gắng thì phải về nhà lấy chồng.

Ngẫm thôi cũng thấy đáng sợ.

Tất cả cơm ăn áo mặc đều của cha mẹ cô, nên ngay cả khi cô muốn từ chối cuộc hôn nhân thương mại mà họ sắp đặt, vẫn cảm thấy vô lý lẫn bất lực, cũng chẳng cứng đầu nổi.

Cô chỉ có thể lẻn đi.

Vân là tự nuôi sống chính mình mới đáng tin hơn.

Cố Mãn Mãn tự vui lên, đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.

Rời khỏi giường đi vào phòng tắm, bóp kem đánh răng, cô chợt nhớ ra Đào Triển Minh đang ngủ ở phòng khách bên ngoài.

Cô cầm lấy bàn chải, đánh răng, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Khi nhìn ra bên ngoài, cô thấy Đào Triển Minh không còn ở trên ghế sô pha, chiếc chăn mỏng hình cam nền trắng của cô được xếp ngay ngắn trên ghế sô pha, vuông vắn, góc cạnh.

Cố Mãn Mãn vây quanh chiếc chăn gấp, chậc chậc lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Đào Triển Minh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phải không? Ở nhà anh ta có thường gấp chăn như thế này không?”

Cùm cụp!

Tiếng mở cửa vang lên từ phía sau.

Cố Mãn Mãn vẫn ngậm bàn chải đánh răng, bên môi dính bọt biển, có người muốn bao nhiêu ngốc, có bấy nhiêu ngốc.

Với hai chiếc túi trên tay, Đào Triển Minh khẽ liếc nhìn Cố Mãn Mãn: “Tôi mua đồ ăn sáng rồi.”

Anh vốn là người có chút bệnh thích sạch sẽ, không thể chấp nhận được hành vi đánh răng ngoài phòng tắm như thế này.

Nhưng kể từ khi anh gặp Cố Mãn Mãn, thói quen sạch sẽ của anh dường như ngày càng ít rõ ràng hơn.

Nhìn thấy bộ dạng của Cố Mãn Mãn, anh cũng có thể nhìn sang chỗ khác mà không thay đổi sắc mặt, lấy bàn chải đánh răng mới mua từ túi còn lại, bước vào phòng tắm.

Ánh mắt của Cố Mãn Mãn dõi theo anh vào phòng tắm, sau đó mới bàng hoàng tiếp tục đánh răng.

Cô cứ tưởng Đào Triển Minh đã đi từ lâu, nhưng không ngờ anh lại ra ngoài mua bàn chải đánh răng và mang đồ ăn sáng về.

Trong lòng Cố Mãn Mãn tràn đầy cảm xúc, cũng không nghĩ tới tại sao sáng sớm anh lại không về nhà hoặc đến công ty mà tắm rửa, xét cho cùng thì mấy vị tổng giám đốc khi bận rộn thường sống trong công ty, công ty phải có những bộ quần áo và những thứ cần thiết hàng ngày để thay giặt.

Cô lao đến bàn, mở túi ra xem Đào Triển Minh đã mua bữa sáng gì.

Lúc này cô càng mừng hơn, vì toàn là món cô rất thích ăn.

Không ngờ Đào Triển Minh này cũng khá tốt, ở nhờ cô một đêm, biết ơn mà mua điểm tâm cô yêu thích.

Nhưng làm sao anh biết cô thích ăn những thứ này?

Cô có nói với anh không?

Cố Mãn Mãn là một người rất thích đăng trạng thái, đôi khi ba bữa ăn cô đều đăng, Đào Triển Minh có cố ý xem của cô không nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv